Tào Huân ngồi xuống chỗ cát khô rồi để nàng ngồi vào lòng mình.
Vân Châu tựa đầu vào cánh tay rắn chắc của Quốc cữu gia. Nàng ngước mắt lên bầu trời rộng lớn xanh thẳm kia, trên đó còn xuất hiện vài đám mây bồng bềnh nhuốm màu đỏ rực của mặt trời.
Nàng nhìn mây ngắm biển, Tào Huân luôn dõi theo nàng.
Một lúc lâu sau, Vân Châu nhận ra ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Nàng trừng mắt liếc chàng một cái rồi cụp mi nói: “Nhìn em làm gì chứ, hoàng hôn sắp tắt rồi, chàng mau mau ngắm nhìn cảnh đẹp này đi.”
Tào Huân: “Có người rực rỡ hơn cảnh biển này nhiều.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây