Tào Huân: “Vậy nếu lỡ nàng không tin lời ta nói thì ta bị hớ à?”
Vân Châu: “...”
Hai người giằng co một lúc. Đến tận khi ngủ say, nàng cũng không thể ép được Quốc cữu gia nói nốt những lời vừa nãy.
Sáng hôm sau khi Vân Châu thức dậy thì mưa đã tạnh từ lúc nào, nhường chỗ cho ánh ban mai chiếu sáng rực cả gian phòng. Ngoài mái hiên, những giọt nước từ trận mưa đêm qua vẫn còn đọng lại, rơi xuống tạo nên thanh âm tí tách vui tai.
Con đường đất trước cửa Đạo quán vẫn ẩm ướt bùn lầy như vậy, chỉ cần bước một bước là sẽ in hằn dấu chân trên đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây