Vân Châu: “Nhưng con nghe nói điều kiện ở trạm dịch khổ cực lắm.”
Mạnh thị: “Ở nhà tuy không khổ, nhưng ở nhà có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên ngoài ư? Hơn nữa không phải tối nào cũng ngủ ở trạm dịch, vào thành rồi, các quan địa phương tất nhiên sẽ tiếp đãi các con chu đáo.”
Cố Mẫn gật đầu, vừa định cổ vũ Vân Châu cứ việc ra ngoài, bỗng nhiên dạ dày lại cảm thấy khó chịu nên vội vàng che miệng lại, thấy Vân Châu nhìn qua, lỗ tai cô ấy đỏ lên.
Mạnh thị cười tủm tỉm giải thích với con gái: “Hôm qua mới khám ra hỉ mạch, sang năm con sẽ phải làm cô rồi.”
Vân Châu chỉ cảm thấy lòng mình mềm đi, ngay cả con gái của Liễu Tĩnh là A Niệm nàng cũng rất thích, vậy nếu như có đứa cháu ruột của mình ra đời…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây