Chỉ có thể nói là làm đến nơi đến chốn, làm xong mọi chuyện trước mắt nên làm, không cần suy nghĩ quá xa xôi.
Tôn Ngọc Dung dùng bữa trưa ở đây xong mới rời đi.
Dưới ánh nắng buổi chiều ấm áp, Vân Châu cố ý nằm nghỉ trên giường nhỏ thật lâu, chiếc gối đặt ở phía bắc để cho ánh nắng mặt trời chỉ chiếu đến eo của nàng trở xuống.
Trong bầu không khí thoải mái dễ chịu như vậy, Vân Châu suýt ngủ quên, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên lên nụ cười dịu dàng của Tôn Ngọc Dung khi nhắc tới đứa trẻ.
Tính tình thường ngày của Tôn Ngọc Dung và sự dịu dàng giống như hai đường thẳng song song, chỉ là hiện giờ cô ấy đã làm mẹ nên sự dịu dàng của một người mẹ đối với con cái cứ thế hiện ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây