Tiểu Thuận Tử nhìn ra ngoài cửa sổ làm bằng ngọc lưu ly, giải thích: “Quê hương của nô tài ở Liêu Đông. Mỗi khi trời trở lạnh, người dân ở trong làng rất thích đi câu cá trên mặt băng.”
Càn Hưng Đế: “Nói bậy, nước đều đã đông cứng hết rồi, làm sao câu cá?”
Tiểu Thuận Tử: “Có thể ạ, nhưng phải tốn rất nhiều công sức, trước tiên phải đục một cái hố nhỏ. Hoàng thượng người nghĩ xem, con người ở lâu trong nhà còn cảm thấy khó chịu, những ngày mưa cá thích ngoi lên mặt nước, điều đó chứng minh chúng cũng cần phải thở, cũng sợ bị ngột ngạt ở dưới nước. Bọn chúng đã bị bịt kín dưới lớp băng suốt cả mùa đông, đột nhiên có người đến mở cửa sổ cho bọn chúng, bầy cá nhất định sẽ lao đến đó để đón lấy không khí trong lành. Cho nên câu cá vào ngày đông còn câu được tốt hơn cả những mùa khác, cá câu được toàn là cá lớn đó ạ.”
Chơi trên băng vốn đã là một thú vui rồi, lại còn nghe nói có thể câu cá được nữa, Càn Hưng Đế lập tức rất hứng thú: “Được, nghe theo ngươi, mau đưa trẫm đi!”
Tiểu Thuận Tử: “Hoàng thượng đừng vội, đục băng cũng tốn không ít công sức, chi bằng ngài hãy nán lại trong phòng trước đã, đợi nô tài đục xong sẽ thỉnh người qua đó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây