Vân Châu nhắm mắt lại chợp mắt. Tào Huân: “Muốn dựa vào người ta không?”
Cô vợ nhỏ cười nhạt: “Không cần, đường cũng không xa.”
Tào Huân: “Ừ.”
Chàng vẫn quạt suốt dọc đường đi.
Đến phủ Ninh Quốc công, Cố Mẫn nghe tin liền ra đón người, sau khi gật đầu chào hỏi với Tào Huân, cô ấy cười kéo tay Vân Châu: “Vết thương của cha đã khép miệng, chỉ là vẫn không thể cử động linh tinh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây