“Hoàng thượng giá đáo, thần có tội không nghênh đón từ xa.” Lý Ung cúi đầu định quỳ xuống trước Càn Hưng Đế.
Càn Hưng Đế vẫn phải làm ra vẻ, cậu ta ngăn động tác của Lý Ung, cau mày nhìn vết thương khủng khiếp của Lý Ung lại rỉ máu: “Quốc công gia sao lại bất cẩn như vậy, để một tên phạm nhân làm bị thương?”
Lý Ung nhìn vai mình, cười khổ nói: “Tuổi đã cao, càng ngày càng hoài niệm, vừa rồi lúc thẩm án đột nhiên nhớ đến tiên đế, tinh thần hoảng hốt, để cho tên phạm nhân đó thừa cơ.”
Có lẽ lại nhớ đến tiên đế, Lý Ung trước mặt mọi người lại nghẹn ngào, rơi nước mắt.
Ông là người có dung mạo tuấn tú nổi tiếng kinh thành, cho dù đã đến tuổi trung niên cũng là một Quốc công tuấn tú, lúc này thân hình vĩ đại cao tám thước vì bị thương mà khom xuống, lại còn rơi lệ, ngay cả Càn Hưng Đế cố ý đến đây để hả hê cũng có chút không đành lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây