Tôn Ngọc Dung nhỏ giọng nói: “Cô chính là quá luyến tiếc gia đình, tôi thì không đến mức không nỡ xa nhà, chỉ cần biết bọn họ đều sống tốt là được.”
Vân Châu có thể hiểu được suy nghĩ của Tôn Ngọc Dung, Tề Quốc công chính là một kẻ rượu chè bê bát, ngoài việc làm chức nhàn của mình, tâm tư khác đều đặt trên người thiếp thất, không quan tâm đến con cái, thế tử Tôn Quảng Phúc cũng không có bao nhiêu tiền đồ, cả ngày ăn chơi hưởng lạc với một đám công tử bột, Tề Quốc công phu nhân vừa phải quản lý gia đình thu xếp những thiếp thất đó, vừa phải lo lắng cho con trai, sự quan tâm có thể dành cho Tôn Ngọc Dung cũng không nhiều.
Một gia đình như vậy, Tôn Ngọc Dung không lưu luyến là chuyện bình thường.
Nhưng Vân Châu lại được cha mẹ và anh trai cưng chiều bảo vệ lớn lên, ngay cả người em trai nhỏ hơn nàng sau khi hiểu chuyện cũng chăm sóc nàng.
Có người nhà như vậy, Vân Châu tuyệt đối sẽ không lấy chồng xa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây