“Anh à, Hoàng thượng để Hiển ca nhi làm thư đồng cho Nhị điện hạ, anh thấy thế nào?” Tào hoàng hậu thực sự rất cần sự ủng hộ của Tào Huân, mẹ là người hồ đồ, còn em trai mới chỉ là một hàn lâm trẻ tuổi.
Vẻ mặt Tào Huân trở nên nghiêm trọng, chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Bất kể Hoàng thượng nghĩ thế nào, Thái tử là đích tử của chính cung, không thể dễ dàng phế truất, người hãy yên tâm chăm sóc cuộc sống của Thái tử, không được hành động thiếu suy nghĩ.”
Tào hoàng hậu nghe chàng không dùng những lời nói dối đó để lừa gạt mình, trong lòng nhẹ nhõm, biết ơn nói: “Thái tử còn nhỏ, chuyện bên ngoài phải dựa vào đại ca nhiều hơn.”
Bên giường, Vân Châu không nhìn về phía bình phong lấy một lần, một lòng một dạ quan tâm Thái tử: “Trời càng ngày càng lạnh, Nam Viên này đặc biệt gió lớn, khi điện hạ ra ngoài phải mặc nhiều vào, buổi tối cũng phải đắp chăn cẩn thận, đề phòng bị nhiễm lạnh.”
Thái tử liên tục gật đầu, trong lòng hơi buồn cười, mợ Cả hoàn toàn không biết tại sao cậu ta lại bị bệnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây