Tào Huân không nói gì, chỉ đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống.
Vân Châu vui vẻ bát lên người chàng, ngẩng đầu nhìn, thấy trên mặt Tào Huân quả nhiên không có vẻ gì là không vui, thậm chí trông còn khá hưởng thụ, Vân Châu bèn thưởng cho chàng một nụ hôn lên cổ: “Thôi được, xem như tối nay chàng biểu hiện tốt, em xóa bỏ khoản nợ kia cho.”
Tào Huân: “Phu nhân thật rộng lượng.”
Vân Châu nhẹ nhàng đấm chàng một cái, nghiêng đầu nhìn trăng trên trời.
Đến cửa vườn, thấy Tào Huân không có ý định dừng bước, Vân Châu vội nói: “Cho em xuống đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây