Ngay khi thân thể nàng căng cứng, Tào Huân kịp thời nói: “Là ta.”
Vân Châu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cười khẩy, vừa kéo cánh tay chàng ra, vừa mỉa mai: “Không phải chàng ngủ ở tiền viện sao? Sao lại chạy tới đây?”
Lúc đó người chàng đầy mùi rượu, lời nói cũng khó nghe, Vân Châu rất không ưa, biết chàng ngủ ở tiền viện, Vân Châu chỉ thấy vui mừng.
Nhưng Tào Huân chắc chắn là vì giận nàng mới không tới, không nói chàng có lý do gì mà hung dữ với nàng, chàng dựa vào cái gì mà cho rằng, giường của nàng là nơi chàng muốn bỏ thì bỏ, muốn đến thì đến à?
Vân Châu ngồi dậy, chỉ ra ngoài: “Từ đâu đến thì về đó đi, mấy ngày nay em không muốn ngủ cùng giường với chàng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây