Liễu Tĩnh cười nói: “Vẫn còn tính khí của một cô gái nhỏ, không biết ngày thường Quốc cữu gia có kiên nhẫn dỗ dành em ấy không.”
Hôn nhân là một cánh cửa, có cô gái bước qua cánh cửa này sẽ vô thức thu lại tính tình trước kia, cố gắng bắt chước dáng vẻ điềm đạm của trưởng bối, chị Triệu như vậy, bà ấy cũng như vậy. Nhưng Liễu Tĩnh nhìn ra, Vân Châu không phải cô gái thường thấy, ánh mắt nàng vẫn linh động như thiếu nữ, mang theo sức sống của hoa mẫu đơn mới nở.
Người vợ điềm đạm sẽ chăm sóc chồng, còn cô gái nhỏ kiều diễm thì cần chồng quan tâm nhiều hơn.
Nhắc đến Tào Huân, Trương Hành Giản liền quen thuộc, đáp lời vợ: “Hắn đã cưới, tất nhiên là nguyện ý dỗ dành rồi.”
Liễu Tĩnh: “Cũng phải, quốc cữu gia nhìn là biết người dịu dàng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây