Đây đều là đồ yêu thích của nàng.
Liên Kiều, Thạch Lựu hiểu ý lui xuống.
Tào Huân dứt khoát nắm lấy cánh tay của cô vợ nhỏ, kéo cả người nàng lên người mình: “Như vậy, coi như cùng gối.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn sáng rực, Vân Châu không chịu đùa giỡn cùng chàng, hai tay chống vào hai bên chàng muốn dịch ra, thấy sắp thành công rồi, Tào Huân hai tay ấn vào sau lưng nàng, Vân Châu bèn ngã trở lại vào lồng ngực rộng lớn của chàng. Một người muốn trốn một người không cho, giằng co một hồi, Tào Huân định vén váy Vân Châu lên.
Vân Châu không dám động đậy nữa, trừng mắt nhìn chàng: “Ngày nào chàng cũng chỉ biết nghĩ đến chuyện này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây