Diệp Sơ Hạ tức giận, dùng nắm tay nhỏ đấm liên tục vào ngực anh.
Cô bực bội nói: “Lại là cảm giác ánh sáng! Lần nào anh cũng lấy lý do đó. Thật ra anh đã nhìn thấy hết rồi!”
Chiến Bắc Xuyên cố nhẫn nại: “Thật sự lúc đó anh chỉ thấy được... khụ khụ... đường nét...”
Diệp Sơ Hạ giậm chân tức tối, mặt đỏ bừng như sắp bốc khói. Nghĩ đến đêm tân hôn, cô đã bị anh nhìn thấy hết, cô xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Nhìn thấy đường nét thì khác gì nhìn thấy toàn bộ chứ?
Trong suy nghĩ của cô, nhìn được đường nét cũng coi như bị nhìn hết rồi! Chiến Bắc Xuyên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, như dỗ dành trẻ nhỏ, bàn tay lớn vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây