Lời nói của cô khiến các nhân viên thẩm vấn sáng bừng nét mặt, rõ ràng cảm thấy lời cô nói rất hợp ý.
Phó đội trưởng Tôn tỏ vẻ hài lòng: “Diệp Sơ Hạ! Cô nói rất đúng. Chúng ta cứ coi như chưa có gì xảy ra. Nếu ai hỏi, cô chỉ cần nói mọi thứ đều bình thường. Việc thẩm vấn diễn ra hoàn toàn hợp lệ.”
Diệp Sơ Hạ đưa tay xoa cổ tay mình, tỏ vẻ khó chịu: “Không phải là tôi không thể nói... nhưng mà, ngồi lâu quá, lại bị còng tay lâu, cổ tay tôi đau mỏi ghê. Mỗi lần như thế, tôi lại dễ nói lung tung, chẳng kiểm soát được mình sẽ nói gì.”
Nghe vậy, phó đội trưởng Tôn nhanh chóng rút chùm chìa khóa bên hông, chọn đúng chiếc mở còng tay của cô.
Ông ta bước tới, cạch một tiếng, tháo còng khỏi cổ tay Diệp Sơ Hạ: “Nói thật, đáng lẽ cũng chẳng cần còng tay cô làm gì. Cô là phụ nữ, lại đang mang thai, chạy được đi đâu chứ? Từ giờ, mỗi lần gọi cô lên thẩm vấn, tôi sẽ không còng tay cô nữa. Cô thấy thế được chưa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây