“Nhưng tôi thấy bà ấy chết cứng rồi, khả năng này nhỏ lắm.”
“Đúng đấy, linh hồn còn không ở đây, sao mà xác sống dậy được?”
Tiểu Ngọt Ngào nói: “Thôi được, tôi đi đây, chỗ này giao lại cho các cậu.” Nó vẫy đuôi chào đám tiểu hồn rồi chạy biến đi.
Tống Cẩm Lan rửa sạch bát đĩa, dọn dẹp xong nhà bếp, bước ra thì thấy người ngồi trong sân không hề ít đi. Dù trời đã tối và nhiệt độ giảm xuống, mọi người vẫn mặc áo khoác dày, kiên trì ngồi xem tivi trong sân. Tivi màu, một món đồ xa xỉ thời đó. Được xem màn hình màu sắc thì còn gì bằng!
Đào Tú Chi ngáp một cái, nói: “Muộn rồi, mọi người về ngủ thôi, mai dậy sớm xem tiếp.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây