Gả Cho Quan Quân Tàn Phế Làm Quả Phụ, Mỹ Nhân Con Đàn Cháu Đống

Chương 40:

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Sơ Hạ nhìn màn hình lớn trong không gian. Trên màn hình hiển thị cảnh Tiểu Ngọt Ngào quan sát được.

Cô nhìn thấy mẹ, bà nội và em trai ăn cơm xong thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Còn thím Hai đến nửa đêm vẫn chưa về, chắc thím ấy đang ở bệnh viện chăm sóc Diệp Vãn Thu.

Diệp Sơ Hạ mệt mỏi quá, nằm xuống giường vừa trở mình đã ngủ say.

Trong mơ, cô lại mơ thấy người đàn ông tối qua. Cơ bắp của anh ta tạo nên những đường nét hoàn hảo đến mê hoặc.

Chỉ cần chạm vào một cái cũng khiến người ta không nỡ buông tay. Cô rất muốn nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông kia, nhưng trong giấc mơ, mọi thứ lại mờ ảo, đen thui, chẳng thấy gì cả.

Đang cố gắng hết sức để nhìn cho rõ, thì giọng Tiểu Ngọt Ngào đột nhiên vang lên: “Sơ Hạ, mau dậy đi! Có chuyện rồi!”

Diệp Sơ Hạ choàng tỉnh dậy, mở mắt ra thì thấy màn hình trong không gian hiện lên cảnh tượng tối om, giữa màn đêm có vài bóng người mờ mờ ảo ảo.

Không chỉ một bóng, mà là hai bóng người!

Một bóng tỏa ra luồng hồn lực mạnh mẽ, bóng còn lại thì yếu hơn một chút, khí thế không lớn bằng.

Đồng tử của cô co rút lại, vội vàng ngồi bật dậy: “Đúng như đứa trẻ đó nói, hồn ma kia đã đi gọi viện trợ rồi!”

Tiểu Ngọt Ngào gào lên với hai hồn ma kia, giọng của nó vang lên đầy xé ruột xé gan, cố ngăn cản chúng lại gần sân nhà của Diệp gia.

Diệp Sơ Hạ biết rằng chỉ dựa vào sức của Tiểu Ngọt Ngào thì không thể ngăn nổi con ma mạnh kia, cô nhất định phải về nhà ngay lập tức.

Cô vội vàng mặc quần áo rồi chạy nhanh xuống lầu. Đứng trước cửa phòng Trương Văn Tuệ, cô hơi do dự. Giờ này bà chắc đã ngủ say rồi.

Thôi bỏ đi, không nên làm phiền bà ngủ. Xử lý xong chuyện ở nhà, cô sẽ quay lại.

Cô lấy chìa khóa xe đạp treo ở móc trong sảnh rồi nhanh chóng ra cửa.

Ở thời này, đèn đường rất ít, hầu như chỉ đóng vai trò như ngọn hải đăng, còn để soi đường thì đừng có mơ.

Ra ngoài vào buổi tối đều phải mang theo đèn pin để soi đường. Diệp Sơ Hạ vừa cầm tay lái xe đạp, vừa một tay cầm đèn pin chiếu đường. Con đường đất gập ghềnh đầy ổ gà khiến việc đạp xe chẳng mấy dễ dàng.

Nhưng chưa đi được bao xa, cô đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng xe đạp kỳ lạ.

Khuya thế này, đường xá vắng tanh không một bóng người. Vậy tiếng xe đạp phía sau từ đâu mà ra?

Diệp Sơ Hạ chống chân xuống đất, quay lại, dùng đèn pin chiếu về phía sau.

Ánh đèn chiếu bất ngờ khiến người phía sau suýt chút nữa ngã xuống, vội vàng giơ tay lên che mắt.

Diệp Sơ Hạ nheo mắt nhìn kỹ bộ quần áo của người đó, lập tức nhận ra: Chiến Bắc Anh!

Cô hất cằm hỏi: “Là em à? Em đi theo chị đấy hả?”

Chiến Bắc Anh không phục, lớn tiếng cãi lại: “Ai theo dõi cô chứ? Tôi chỉ là... chỉ là...”

Diệp Sơ Hạ nói: “Đừng có bảo với chị là em tình cờ ra ngoài lúc nửa đêm đấy nhé?”

Chiến Bắc Anh đẩy chiếc xe đạp, đi đến trước mặt Diệp Sơ Hạ, hất mặt nói đầy kiêu ngạo: “Đúng là tôi chẳng có việc gì, nhưng còn cô thì sao? Sao nửa đêm lại lén lút ra ngoài? Có phải là đi gặp trai không?”

Chiến Bắc Anh vốn ngủ muộn, vừa nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Sơ Hạ thì lặng lẽ lẻn ra ngoài, lén theo dõi cô.

Thấy Diệp Sơ Hạ đạp xe đi, Chiến Bắc Anh cũng nhảy lên chiếc xe đạp khác, bám theo cô một cách lặng lẽ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 24%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)