Vừa bước vào, không khí xưa cũ như ùa thẳng vào mặt.
Cô cười nhẹ, nói: “Mẹ, con về rồi. Đây là lễ vật bà nội và mẹ con bảo con mang đến biếu mẹ.
Còn đây là 100 tệ, mẹ con nói số tiền này nhà mình không thể nhận, nên bảo con mang trả lại.”
Chiến Bắc Anh tò mò bước tới nhìn tờ 100 tệ trên tay Diệp Sơ Hạ, không khỏi thắc mắc:
“Sao lại có tiền thế này? Những 100 tệ lận á?”
Trương Văn Tuệ liền đáp: “Mẹ biết tình hình nhà con rồi, 100 tệ cũng chẳng đáng bao nhiêu. Con trai mẹ không thể cùng con về nhà mẹ đẻ làm tròn chữ hiếu, đây coi như mẹ thay nó biếu bố mẹ con chút tấm lòng.”
Chiến Bắc Anh tức giận nói: “Mẹ, sao mẹ còn đưa tiền cho cô ta? Lại còn đưa nhiều thế nữa chứ? Con muốn mua một chiếc váy liền màu xanh mà mẹ còn không cho!”
Trương Văn Tuệ quay đầu, trừng mắt nhìn con gái mình: “Váy, váy, suốt ngày chỉ biết mua váy! Mẹ thấy con sắp biến thành cái váy luôn rồi đấy! Mùa hè này con có đến 5 cái váy rồi, vẫn chưa đủ sao? Nhà ai có con gái lắm váy như con chứ?
Con nhìn lại chị dâu con đi, có mấy bộ quần áo? Cả năm cộng lại cũng chỉ có ba bộ thôi. Nếu muốn mua thì cũng phải mua cho chị dâu con trước!”
Chiến Bắc Anh tức tối giậm chân, lớn tiếng: “Sao lại phải mua cho cô ta? Là nhà cô ta nghèo, không mua nổi quần áo, tại sao lại bắt nhà mình phải mua?”
Chiến Vệ Quốc vỗ mạnh vào tay vịn sofa, nghiêm giọng: “Chị dâu con là con dâu nhà họ Chiến, sao lại không đáng để mua?
Văn Tuệ, ngày mai con đưa Sơ Hạ đi dạo quanh cửa hàng bách hóa, mua cho nó vài bộ quần áo!”
Trương Văn Tuệ gật đầu, nói: “Vâng, con cũng nghĩ vậy. Quần áo cô ấy mang từ nhà mẹ đẻ sang chẳng có mấy bộ, còn có cái vá chằng vá đụp nữa...”
Nói đến đây, bà không khỏi xót xa cho Diệp Sơ Hạ. Nghĩ đến tủ quần áo đầy ắp của con gái mình rồi so với Diệp Sơ Hạ, bà thấy chênh lệch quá lớn!
Chiến Bắc Anh lầm bầm gì đó không rõ, rồi quay đầu chạy thẳng lên lầu. Dù sao cô ta cũng không tin Diệp Sơ Hạ thật lòng muốn gả cho anh trai mình.
Với tình trạng của anh trai cô ts, làm gì có cô gái nào tình nguyện lấy anh ấy chứ?
Trương Văn Tuệ đi vào bếp, bưng mâm cơm nóng hổi lên. Cả nhà đều đợi Diệp Sơ Hạ về rồi mới ăn.
Diệp Sơ Hạ rất hiểu chuyện, cô vào bếp giúp mẹ chồng dọn đồ ăn, còn tự tay múc cơm cho ông nội.
Cô một tiếng “ông nội”, một tiếng “mẹ ơi” gọi ngọt xớt.
Trương Văn Tuệ và Chiến Vệ Quốc nhìn đứa con dâu hiểu chuyện như vậy, nụ cười nở trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, trông tươi rói như hoa.
Diệp Sơ Hạ đứng ở cửa phòng khách, hướng lên lầu gọi lớn: “Bắc Anh, xuống ăn cơm đi! Chị để phần cho em cái đùi gà đấy!”
Trương Văn Tuệ nghe vậy thì mỉm cười hài lòng. Một nàng dâu hiểu chuyện như vậy đúng là có thắp đèn đi tìm cũng khó gặp.
Bà vốn còn lo con gái mình là Bắc Anh tính tình không được tốt, sợ rằng Diệp Sơ Hạ sẽ ghi hận. Nhưng giờ nhìn đi, Diệp Sơ Hạ hiểu chuyện hơn cả tưởng tượng của bà.
Nghĩ đến cảnh sau này cả nhà vui vẻ hòa thuận bên nhau, bao nhiêu phiền muộn trong lòng bà như bay biến sạch.
Chỉ còn chờ đứa con trai của mình khỏi bệnh trở về.
________________________________________
Chiến Bắc Anh căn bản không xuống ăn cơm, cô ấy chẳng nuốt nổi miếng nào. Trương Văn Tuệ gắp một cái đùi gà cho ông nội, rồi gắp một cái cho Diệp Sơ Hạ.