Ngón giữa có ba vị trí riêng biệt, mỗi vị trí đại diện cho một trạng thái: Gốc ngón giữa biểu hiện cho thần. Đốt giữa của ngón thể hiện tiên. Đầu ngón tay đại diện cho quỷ.
Lúc này, đốt cuối cùng của ngón giữa mẹ cô đang giật liên tục...
Diệp Sơ Hạ nói với Tiểu Ngọt Ngào: “Không ổn rồi, căn nhà này bị bỏ hoang lâu quá, trong này có thứ bẩn thỉu ám vào mẹ tôi rồi! Lúc nãy tôi nói muốn xây lại ngôi nhà, chắc đã động chạm đến nó!”
“Tiếc là bây giờ tôi vẫn chưa có Âm Dương Nhãn, nếu không đã nhìn thấy nó rồi!”
Tiểu Ngọt Ngào kêu lên: “Nhanh chọn cho tôi một bộ da đi! Chị lên cấp rồi, tôi cũng cần bộ da mới!”
Diệp Sơ Hạ bực mình: “Bộ da cái gì chứ! Đừng làm loạn!”
Tiểu Ngọt Ngào nghiêm túc nói: “Chọn da mèo đen đi! Mèo đen có thể thông linh, tôi sẽ biến thành linh sủng của chị!”
Diệp Sơ Hạ ngạc nhiên vui mừng. Trước khi cô có được Âm Dương Nhãn, nếu có một linh sủng là mèo đen, chẳng phải cũng giống như có được đôi mắt âm dương rồi sao?
Mèo đen có thể nhìn thấy những thứ mà mắt người không thể nhìn thấy.
Cô nhanh chóng mở bảng chọn trong không gian và nhấn vào mục chọn giao diện.
Trong danh sách xuất hiện đủ loại động vật, Diệp Sơ Hạ chọn ngay mèo đen.
Ngay lập tức, trong không gian của cô xuất hiện một con mèo đen nhỏ.
Toàn thân con mèo đen không có một sợi lông tạp nào, bộ lông đen bóng loáng như phủ lụa. Đôi mắt xanh lục của nó sáng rực lên như hai viên ngọc lục bảo.
Con mèo đen thoắt một cái đã nhảy ra khỏi không gian của Diệp Sơ Hạ.
Lập tức, Diệp Sơ Hạ thấy mèo đen chạy đến bên mẹ mình và kêu lên những tiếng kêu chói tai về phía không trung.
Tiếng kêu thê lương, đáng sợ đến mức khiến người ta phải rợn cả sống lưng.
Lý Đại Phân thấy một con mèo đen bất ngờ lao đến, bà vội vàng giơ gậy định đuổi nó đi.
Diệp Sơ Hạ vội vàng hét lên: “Bà nội! Đừng đuổi nó! Bà nhìn xem, nó hình như đang giúp mẹ cháu đuổi tà đấy. Mẹ cháu bị trúng tà rồi!”
Nghe thấy chữ “trúng tà”, chân Lý Đại Phân mềm nhũn, bà ngồi phịch xuống đất, khóc lóc nói: “Làm sao bây giờ? Bị trúng tà thì phải đi mời thầy về mới được!”
Diệp Sơ Hạ lập tức nói: “Không cần mời thầy! Cháu nghe nói mèo đen có thể thông linh, cứ để nó giúp chúng ta nói chuyện với thứ kia!”
Lý Đại Phân nhìn chằm chằm con mèo đen với vẻ nghi ngờ, lẩm bẩm: “Nó giúp chúng ta nói chuyện? Chuyện này... có thể sao?”
Bà nhìn con mèo đen rồi lại nhìn Diệp Sơ Hạ, vẻ mặt đầy hoài nghi.
Diệp Sơ Hạ nói lớn: “Tiểu Hắc, giúp tôi đuổi thứ bẩn thỉu đó đi, tôi sẽ thưởng cho cậu một con cá!”
Con mèo đen như hiểu được lời của Diệp Sơ Hạ, tiếng kêu càng lớn hơn.
Nó nhảy lên cánh tay của Đào Tú Chi và gào thét dữ dội về phía không trung.
Tiếng của Tiểu Ngọt Ngào vọng lại từ không gian, nó nói với Diệp Sơ Hạ: “Chị mau nhìn màn hình lớn đi, tôi đã chiếu lại những gì mình thấy lên đó. Tôi chính là đôi mắt của chị!”
Hình ảnh trên màn hình lớn hiển thị cảnh xung quanh Diệp Sơ Hạ, chỉ là độ sáng và màu sắc có chút khác biệt so với lúc trước.
Diệp Sơ Hạ nhìn rất rõ: trên người mẹ cô có một người đàn ông đang nằm. Người đàn ông tóc tai rối bù, vẻ ngoài tiều tụy, trông chẳng khác gì một hồn ma cô độc. Bên cạnh bà còn có một đứa bé trai.
Đứa bé trông chỉ khoảng tám, chín tuổi, quần áo rách nát tả tơi, khuôn mặt lem luốc, bẩn thỉu đến không nhận ra.