Diệp Sơ Hạ lập tức hỏi: “Lần này mở khóa được hệ thống gì? Có tiền hay phiếu gì không?”
Tiểu Ngọt Ngào đáp: “Tiền với phiếu thì chưa có đâu, nhưng lần này mở khóa hệ thống tự động bát quái. Không cần chị tự tính toán nữa, hệ thống có thể tự động tính toán số mệnh!”
Diệp Sơ Hạ nhíu mày, nói đầy thất vọng: “Chà! Toàn mở khóa mấy cái vô dụng. Những chuyện này tôi tự tính toán cũng được. Tôi muốn tiền và phiếu cơ! Sau này nâng cấp có mấy thứ đó không?”
Tiểu Ngọt Ngào cười hì hì: “Đừng vội mà! Mới có cấp 2 thôi mà. Sau này hệ thống lợi hại lắm, thậm chí còn có thể xem thiên cơ, trò chuyện với linh hồn. Từ cõi tiên trên trời đến âm phủ dưới đất, không gì là không thể! Cái gì mà mượn vận, mượn mệnh, bày phong thủy – chị muốn làm gì thì làm! Có những thứ này, tiền bạc sẽ tự động lăn đến nhà chị. Chỉ e nhà chị nhỏ quá, không chứa hết được tiền thôi!”
Diệp Sơ Hạ ngạc nhiên hỏi: “Vậy là có thể giao tiếp với tiểu linh hồn sao? Vậy chẳng phải tôi có thể mở được Âm Dương Nhãn à?”
Tiểu Ngọt Ngào đáp: “Đúng thế! Chỉ cần lên thêm một cấp nữa, chị sẽ có Âm Dương Nhãn! Khi đó chị có thể nhìn thấy những thứ người khác không thấy được!”
Diệp Sơ Hạ suy nghĩ một chút, cảm thấy kỹ năng này khá hữu ích.
Kiếp trước cô thích huyền học, thường xuyên giúp bạn bè xem bói, xem phong thủy, chỉ tiếc là không có Âm Dương Nhãn nên có nhiều thứ không nhìn thấy được.
Nếu có Âm Dương Nhãn thì tốt biết bao!
Cô gật đầu nói: “Kỹ năng này cũng coi như có ích đấy!”
Nói xong, cô đếm tiền xong xuôi rồi nhét lại vào chiếc túi da màu đen.
Cô nói: “Cho tôi mượn cái túi này dùng tạm. Tôi không có túi nào để đựng nhiều tiền như thế!”
Cảnh Văn Hạo ngồi bên cạnh Diệp Sơ Hạ, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa rời khỏi khuôn mặt cô.
Rõ ràng là người phụ nữ anh ta đã quá quen thuộc, nhưng không hiểu sao, hôm nay Diệp Sơ Hạ lại khiến anh ta cảm thấy xa lạ, giống như lần đầu tiên được biết cô vậy.
Anh ta hạ giọng hỏi: “Sơ Hạ, tối qua... tối qua em đã ở đâu vậy?”
Anh ta thực sự tò mò về vấn đề này.
Diệp Sơ Hạ đảo mắt, sau đó bình thản đáp: “Ở nhà họ Chiến chứ còn đâu nữa! Không thì tôi có thể ở đâu?”
Cảnh Văn Hạo nói: “Anh biết là em ở nhà họ Chiến, nhưng ý anh là trước đó! Em chạy ra khỏi nhà họ Chiến, sau đó chúng ta không phải đã chạy vào một ngôi nhà hoang sao? Vậy sau đó thì sao? Em đã đi đâu? Anh tỉnh dậy thì phát hiện em đã biến mất rồi!”
Sắc mặt Diệp Sơ Hạ cứng đờ, ánh mắt cô nhanh chóng thu lại, trở nên thâm sâu khó lường.
Lời của Cảnh Văn Hạo như một quả bom nổ tung trong đầu cô.
Hóa ra tối qua, sau khi cô chạy ra khỏi nhà họ Chiến, cô lại cùng Cảnh Văn Hạo chạy đến một căn nhà hoang.
Lượng thông tin quá lớn khiến CPU trong đầu cô như sắp cháy khét!
Cô nói với Tiểu Ngọt Ngào: “Chẳng lẽ người đàn ông tối qua là anh ta?”
Tiểu Ngọt Ngào vội vàng phản bác: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Anh ta chẳng phải đã nói là khi anh ta tỉnh lại thì chị đã biến mất rồi sao? Vậy chắc chắn không phải anh ta!”
Diệp Sơ Hạ ném ánh mắt sắc như dao về phía Cảnh Văn Hạo, chất vấn: “Anh nói anh tỉnh lại mới phát hiện tôi không còn ở đó? Vậy lúc trước anh làm cái gì hả? Anh còn mặt mũi hỏi tôi sao?”