Gả Cho Quan Quân Tàn Phế Làm Quả Phụ, Mỹ Nhân Con Đàn Cháu Đống

Chương 29:

Chương Trước Chương Tiếp

Mẹ Cảnh Văn Hạo nghiến răng, tức đến mức tưởng như muốn nghiền nát cả hàm. Còn gì đau hơn khi phải trả ngược lại hai nghìn tệ chứ?

Số tiền đó với bà chẳng khác nào bị cắt thịt, đụng vào một xu cũng đau lòng đến thắt gan thắt ruột.

Dưới sự thúc giục liên tục của con trai, cuối cùng bà ta đành hậm hực trở về phòng ngủ, lôi mấy hộp giày từ dưới gầm giường ra.

Bà ta lấy tiền, bỏ vào một chiếc túi xách màu đen rồi đưa cho Cảnh Văn Hạo. Cảnh Văn Hạo xách chiếc cặp da, vừa chạy vừa thở dốc.

Mẹ anh ta đứng ngoài sân gọi với theo: “Văn Hạo! Còn vợ con đâu? Nó đang ở đâu hả?”

Nhưng Cảnh Văn Hạo chẳng kịp trả lời, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải giữ chặt Diệp Sơ Hạ.

Trong phòng khách, Diệp Sơ Hạ đang thong thả ăn trái cây đóng hộp, uống trà.

Tôn Quế Hương – bà thím của cô – từ lúc sáng đến giờ vẫn chưa thấy đâu, càng không thấy bóng dáng Diệp Vãn Thu.

Trong bếp, Đào Tú Chi và mẹ chồng, bà Lý Đại Phân, đang nấu cơm.

Cả căn nhà yên tĩnh lạ thường, không một tiếng ồn, một sự bình yên mà trước nay Đào Tú Chi chẳng bao giờ dám mơ đến.

Cho đến bây giờ, bà vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.

Bên ngoài cổng, hàng xóm vẫn tụ tập xem náo nhiệt, chỉ trỏ bàn tán chuyện hai chị em họ Diệp bị tráo gả.

Cảnh Văn Hạo xách cặp bước thẳng vào sân, rồi tiến nhanh vào phòng khách.

Tiểu Ngọt Ngào trong không gian lập tức hét lên: “Hắn tới rồi! Hắn tới rồi! Hắn mang theo 2000 tệ chạy tới đây! Haha, chị sắp được nâng cấp nữa rồi đấy! Cái hệ thống phát tài này quá lợi hại luôn! Không bao lâu nữa, chị sẽ trở thành một ‘phú bà’ nho nhỏ thôi! À không, bây giờ chị đã là phú bà rồi!

Thời đại này, công nhân là nghề có thu nhập cao nhất, mỗi tháng kiếm được tận 50 tệ đấy. 3000 đồng này đủ cho công nhân làm việc quần quật 5 năm không ăn không uống!”

Diệp Sơ Hạ nhướng mày, tính nhẩm theo tỉ lệ ấy: Nếu cô tốt nghiệp đại học trong tương lai, lương khoảng 4000 tệ một tháng, thì 5 năm không ăn không uống cũng gần 25 vạn.

Tặc tặc! Quả thật 3000 tệ vào thời đại này đúng là số tiền lớn.

Cô giơ tay vẫy vẫy Cảnh Văn Hạo, miệng nở nụ cười chân thành đến mức khiến người ta không lạnh mà run.

Cảnh Văn Hạo nhìn thấy Diệp Sơ Hạ cười, lưng chợt lạnh toát. Theo lý, anh ta đã bỏ rơi Diệp Sơ Hạ để cưới Diệp Vãn Thu, đáng lẽ cô phải khóc lóc oán hận mới đúng. Nhưng thái độ của cô hôm nay thật kỳ lạ, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta.

Một chút lương tâm còn sót lại trong lòng khiến anh ta cảm thấy áy náy. Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Sơ Hạ, Cảnh Văn Hạo tự dưng thấy mình có lỗi với cô.

Anh ta đặt chiếc cặp da đen lên bàn trước mặt Diệp Sơ Hạ: “Ở đây có 2000 tệ, cô đếm lại đi! Nhớ kỹ, cô đã hứa rồi, phải giữ kín chuyện này!”

Diệp Sơ Hạ giơ ba ngón tay, cười hì hì: “Yên tâm đi, tôi đảm bảo giữ kín!”

Hừ! Sao cô có thể dễ dàng buông tha cho Cảnh Văn Hạo được? Có trong tay bằng chứng sống thế này, còn hữu dụng hơn nhiều so với việc đẩy anh ta vào tù!

Cô mở cặp da ra, cẩn thận lấy ra 20 xấp tiền 10 tệ rồi bắt đầu đếm.

Trong không gian, cô lẩm bẩm: “Ôi, tôi thật sự nhớ cái máy đếm tiền quá! Nếu có nó thì chưa đầy nửa phút là xong rồi!”

Tiếng nhạc thông báo nâng cấp vang lên trong không gian.

Tiểu Ngọt Ngào phấn khích hô to: “Nâng cấp rồi, nâng cấp rồi! Chị lại lên cấp nữa rồi đấy!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 24%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)