Hắn đưa tay day lên thái dương đang nhức nhối, cắn răng nói: “Không khó... không khó! Hai nghìn thì hai nghìn! Tôi sẽ về nhà lấy tiền ngay. Nhưng nói trước nhé, cô nhận tiền rồi thì phải giữ kín chuyện này. Không được nhắc đến nữa đâu đấy!”
Diệp Sơ Hạ giơ tay làm động tác OK, cười tươi đáp: “Anh yên tâm đi, tôi chẳng có gì tốt cả, chỉ có duy nhất một điểm là rất giữ chữ tín! Anh đưa tiền, tôi đảm bảo sẽ giữ mồm giữ miệng. Chúc hai người sớm sinh quý tử nhé!”
Cảnh Văn Hạo cảm giác từng chân lông trên người mình đều túa ra mồ hôi lạnh khi bị Diệp Sơ Hạ nắm thóp.
Hắn chẳng còn tâm trạng tìm Diệp Vãn Thu nữa, vội vã leo lên xe buýt về nhà lấy tiền.
Nhà họ Cảnh là một gia tộc lớn, tất cả cùng sinh sống trong một khu tứ hợp viện rộng lớn.
Tuy nhiên, khu tứ hợp viện này đã bị chia nhỏ cho các anh em trong nhà, nhưng may mắn thay, quanh căn nhà chính của gia đình hắn vẫn còn một khoảng sân lớn.
Ở thời đại này, những khu đất trống quanh nhà có thể tự ý xây dựng thêm phòng mà không bị ai quản lý.
Căn nhà của hắn cùng với mấy gian phòng cưới được xây dựng thêm chính là nhờ vào những mảnh đất trống đó. So với các gia đình khác, diện tích nhà họ đúng là khiến nhiều người phải ghen tị.
Cảnh Văn Hạo vội vã chạy về nhà, trên cánh cổng lớn vẫn còn dán đôi chữ Hỷ đỏ tươi.
Mẹ của Cảnh Văn Hạo nhìn thấy con trai về một mình thì lập tức cau mày, ánh mắt ti hí đầy tinh quái lóe lên tia sắc bén.
Khuôn mặt đầy thịt của bà ta trông vô cùng dữ tợn, rõ ràng không phải người dễ đối phó.
Bà ta ngạc nhiên hỏi: “Sao chỉ có một mình mày về? Vợ mày đâu? Nó lại nằm ỳ ở nhà mẹ đẻ không chịu về đúng không? Tao đã nói rồi, mới cưới mà hôm sau đã đòi về nhà mẹ đẻ là không đúng phép tắc. Chờ thêm hai ngày thì chết à? Vừa mới bước chân vào cửa đã không biết giữ lễ nghĩa, sau này kiểu gì cũng bắt nạt bà mẹ chồng này thôi!”
Cảnh Văn Hạo sốt ruột đáp: “Mẹ, đừng nói mấy chuyện này nữa! Mau đưa con hai nghìn tệ!”
Mẹ hắn trợn tròn mắt, ngơ ngác hỏi: “Làm cái gì? Nó về nhà mẹ đẻ mà còn đòi mang theo hai nghìn tệ à? Nó gả vào nhà chúng ta rồi, chẳng lẽ còn không biết mình là người nhà ai sao?”
Cảnh Văn Hạo nhíu chặt mày, bực bội nói: “Con nói rồi, không liên quan đến Vãn Thu, là do Sơ Hạ! Sơ Hạ biết chuyện con và Vãn Thu có con trước khi cưới, cô ấy định lôi Vãn Thu đi bệnh viện kiểm tra. Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, con không chỉ mất việc, mà còn có thể bị bắt ngồi tù một, hai năm đấy! Mẹ nghĩ thử xem, nếu ông nội mà biết được, với tính cách cứng rắn, chính trực của ông, liệu con còn được bước chân vào nhà chính nữa hay không?”
Nghe đến đây, mẹ của Cảnh Văn Hạo lập tức hoảng hốt. Nếu chuyện này đến tai cha chồng bà ta, có khi ông sẽ đuổi thẳng con trai bà ra khỏi cửa.
Phải biết rằng, những món cổ vật và vàng thỏi mà ông nội nắm giữ...
Cảnh Văn Hạo là cháu trai trưởng của nhà họ Cảnh, theo lẽ thường, những thứ đó đương nhiên sẽ do gia đình bà thừa kế.
Nghĩ đến đây, bà ta tức giận giơ tay đấm mạnh vào lưng con trai, mắng: “Cái đồ vô dụng này! Chuyện quan trọng như vậy sao lại để Sơ Hạ biết được hả?”
Cảnh Văn Hạo sốt ruột nói: “Bây giờ không phải lúc trách móc con! Mau đưa hai nghìn tệ cho con! Sơ Hạ đã nói rồi, chỉ cần đưa tiền, cô ấy sẽ giữ kín chuyện này, và cũng không làm khó chúng ta về chuyện đổi cô dâu hôm qua!”