Gả Cho Quan Quân Tàn Phế Làm Quả Phụ, Mỹ Nhân Con Đàn Cháu Đống

Chương 27:

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Sơ Hạ lạnh lùng nói: “Cảnh Văn Hạo! Anh nghe cho rõ, tôi cảm ơn anh! Cảm ơn cả Diệp Vãn Thu nữa!”

Cảnh Văn Hạo ngẩn người, hỏi: “Tôi biết em đang nói mỉa tôi, Sơ Hạ, em đừng giận nữa! Trong lòng tôi thật sự có em, tôi muốn móc cả trái tim mình ra cho em xem!”

Diệp Sơ Hạ đưa tay ôm lấy bụng, nếu cô không kịp ngăn lại, chắc chắn đã nôn ra thật rồi!

Cô nhếch môi khinh bỉ: “Thôi, anh cứ để dành đi mà làm người khác buồn nôn! Tôi nói thật đấy, cảm ơn anh đã không lấy tôi, cảm ơn Diệp Vãn Thu đã chịu khó thay tôi lấy anh!

Nhưng mà, hai người các người lén lút vụng trộm là tội danh không thể chối cãi rồi! Bây giờ tôi sẽ đến đồn công an tố cáo các người. Đứa con trong bụng Diệp Vãn Thu chính là bằng chứng rõ ràng nhất! Anh cứ chờ mà ngồi tù đi! À, phải rồi, bộ đồng phục trên người anh chắc cũng không mặc được nữa nhỉ? Ha ha!”

Nói xong, Diệp Sơ Hạ hất cằm đi thẳng qua người Cảnh Văn Hạo. Cảnh Văn Hạo làm việc trong cơ quan nhà nước, điều hắn sợ nhất chính là vấn đề tác phong đạo đức!

Dính tội danh này, hắn chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi cơ quan!

Lưng Cảnh Văn Hạo lạnh toát mồ hôi, hắn vội vàng túm lấy tay Diệp Sơ Hạ, hét lên: “Diệp Sơ Hạ! Đừng làm quá như thế! Nếu không đừng trách tôi không khách sáo!

Cô đừng tưởng mình gả vào nhà họ Chiến thì có thể yên ổn sống cả đời! Tôi nói cho cô biết, Diệp Vãn Thu không muốn gả vào nhà họ Chiến đâu, không phải vì Chiến Bắc Xuyên tàn tật sắp chết!

Mà là vì Chiến Bắc Xuyên có tính cách quái dị và tàn bạo! Ở trong quân đội, hắn là một kẻ giết người không chớp mắt, hắn đã mang trên lưng mấy mạng người rồi! Nếu hắn không chết, thì cô cũng phải chết!”

Diệp Sơ Hạ: “...”

Chuyện này thì cô không nghĩ tới.

Cô trừng mắt nhìn Cảnh Văn Hạo, khinh miệt đáp: “Anh nhắc cũng đúng đấy, gả vào nhà họ Chiến chắc chắn không dễ dàng gì. Nhưng hai người các người đã hủy hoại cả đời tôi, ít nhất cũng phải bồi thường chứ? Tôi chỉ cần 2000 tệ thôi!

2000 tệ, tôi sẽ im miệng, coi như không biết chuyện gì cả! Thế nào? Tôi không đòi nhiều đâu, dù gì cũng là chuyện cả đời tôi đấy!”

Cảnh Văn Hạo sững người nhìn Diệp Sơ Hạ. Đây còn là Diệp Sơ Hạ mà hắn quen sao?

Từ bao giờ cô ta trở nên khôn ngoan như vậy?

Hắn nhíu mày: “2000 tệ? Nhiều thế?”

Diệp Sơ Hạ nhướng mày, nói thẳng: “Anh chỉ cần nói có đưa hay không thôi. Không đưa thì tôi sẽ đến đồn công an, rồi lên sở công an thành phố, đi một vòng các phòng ban, tán gẫu một chút về việc hai người vừa cưới có một ngày mà Diệp Vãn Thu đã mang thai ba tháng. Anh nghĩ sao?”

Cảnh Văn Hạo lau mồ hôi trán bằng khăn tay, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, hoàn toàn bị Diệp Sơ Hạ uy hiếp!

Hắn không thể ngồi tù, cũng không thể bị đuổi khỏi cơ quan! Đây chính là “bát cơm vàng” của hắn!

Hơn nữa, nếu vì chuyện này mà mất việc, ông nội hắn cũng không tha cho hắn, lúc đó tài sản nhà họ Cảnh cũng chẳng còn phần của hắn...

Hắn nghiến răng nói: “2000 tệ thì 2000 tệ!”

Diệp Sơ Hạ nhét ngón tay vào tai, nói đầy mỉa mai: “Sao anh nói nghe khó khăn thế nhỉ? Anh có thể không đưa một đồng nào mà! Không vấn đề gì đâu!”

Cảnh Văn Hạo hơi nheo mắt lại, hắn nào dám nói “không được” chứ? So với hai nghìn tệ, tiền đồ của hắn mới quan trọng hơn. Hắn không thể mất việc được!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 24%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)