Để che giấu sự lúng túng, Cảnh Văn Hạo cố giữ giọng bình tĩnh: “Vãn Thu, em tự về đi. Anh đợi em ở đây.”
Tôn Quế Hương lo lắng đến mức giậm chân. Bà ta thầm hối hận vì lúc nãy vội vàng lỡ miệng kể chuyện này cho Diệp Sơ Hạ.
Bà ta vội vàng giục con gái: “Mau về đi! Về nhanh lên!”
Vừa nói, bà ta vừa nháy mắt liên tục, ra hiệu cho Diệp Vãn Thu rời đi càng sớm càng tốt. Chỉ cần rời khỏi đây, ai mà biết Diệp Vãn Thu là về nhà chồng hay đi bệnh viện chứ?
Diệp Vãn Thu chẳng còn tâm trí đâu mà đấu khẩu với Diệp Sơ Hạ nữa. Đứa bé trong bụng quá quan trọng với cô ta.
Cô ta gật đầu qua loa, trừng mắt nhìn Diệp Sơ Hạ một cái rồi vội vàng chạy ra khỏi nhà họ Diệp, lên xe Jeep đi thẳng đến bệnh viện.
Tôn Quế Hương thì càng hoảng loạn, sợ chuyện đứa bé xảy ra vấn đề. Bà ta không còn tâm trạng nghĩ đến Diệp Sơ Hạ nữa.
Bà ta viện cớ đi mua đồ ăn rồi vội vàng đạp xe rời khỏi nhà họ Diệp, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện đến bệnh viện xem tình hình.
Trong nhà, Lý Đại Phân và Đào Tú Chi đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy mọi chuyện đã yên ổn thì thở phào nhẹ nhõm. May mà Diệp Sơ Hạ đã xử lý được Diệp Vãn Thu và Cảnh Văn Hạo.
Cảnh Văn Hạo lúc này nhìn xung quanh không còn ai, liền hạ giọng, nói với Diệp Sơ Hạ: “Cô đang làm gì vậy? Cô cố tình gây khó dễ cho Vãn Thu phải không? Diệp Sơ Hạ, trước đây cô đâu có như thế này!”
Diệp Sơ Hạ cười lạnh, hỏi ngược lại: “Vậy trước đây tôi thế nào? Diệp Vãn Thu thật sự là đến tháng sao? Anh dám thề độc bằng mạng sống của đứa con trong tương lai rằng cô ta không mang thai à? Mẹ vợ anh đã lỡ miệng nói ra rồi, anh không thể chối cãi được đâu!”
Sắc mặt Cảnh Văn Hạo thoáng biến đổi. Anh ta tất nhiên không dám thề độc như vậy...
Hạ giọng xuống, anh ta nói: “Nếu cô đã biết rồi thì nên hiểu đây là chuyện bất đắc dĩ! Cô nên nhịn một chút thì mọi chuyện đã yên ổn rồi! Ai mà trách được? Còn không phải do cô không chịu làm cái đó với tôi sao... Tôi cũng là đàn ông, đâu phải thánh nhân mà nhịn được? Vãn Thu khác cô, cô ấy ngoan ngoãn nghe lời tôi. Cô ấy mang thai, tôi còn có thể làm gì khác? Đương nhiên là phải cưới cô ấy rồi! Nếu lúc đó cô chịu nghe lời tôi, có thai là cô, thì tôi đã cưới cô rồi!
Nhưng thôi, cô cũng đừng buồn. Trong lòng tôi vẫn còn có cô mà.
Tôi đã nghĩ kỹ rồi, đây là cách tốt nhất. Vãn Thu mang thai, tôi cưới cô ấy; còn cô, cô gả cho Chiến Bắc Xuyên, chờ ngày làm góa phụ. Dù Chiến Bắc Xuyên có không chết thì cũng là tàn phế. Lúc đó, chúng ta vẫn có thể lén lút bên nhau!”
“Đợi khi cô kéo dài được thời gian khiến Chiến Bắc Xuyên và hai ông già nhà họ Chiến chết đi, lúc đó cô muốn có con, tôi sẽ cho cô!
Đến lúc đó, con của chúng ta sẽ thừa kế tài sản nhà họ Chiến, cô nghĩ xem, có phải rất tốt không?”
Diệp Sơ Hạ cảm thấy ruột gan mình như muốn lộn ngược hết cả lên, bữa ăn kiếp trước cũng muốn nôn ra cho xong!
Cô đã từng gặp không ít gã đàn ông cặn bã, nhưng loại cặn bã như Cảnh Văn Hạo thì đúng là lần đầu tiên mới thấy!
Lăng nhăng không nói, hắn còn muốn “đi hai chân”, chờ cô thành góa phụ rồi bắt cô sinh con cho hắn, để thừa kế tài sản nhà họ Chiến?