Thế lực của trừ yêu sư rất nhiều, trong dân gian chủ yếu là bốn đại gia tộc Hứa, Quý, Trần, Bùi và Trừ Yêu minh, triều đình thì thiết lập Trấn Yêu ty, trong đó Trấn Yêu ty Hoàng thành có thực lực mạnh nhất.
Qua các năm, người có thể đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ của Trấn Yêu ty Hoàng thành, đều là những trừ yêu sư có thực lực mạnh mẽ.
Cái tên “Giang Thệ Thu”, ngay lập tức đã tạo nên ấn tượng về một cường giả trong lòng những người này.
Lúc này nhìn lại Giang Thệ Thu, y phục gấm đỏ thẫm trên người hắn, thắt lưng ngọc bội, chính là trang phục chính thức của Chỉ huy sứ Trấn Yêu ty.
“Hóa ra là Giang đại nhân.” Mọi người cung kính hành lễ.
Trừ yêu sư của triều đình và dân gian phân chia rõ ràng, ngầm có không ít mâu thuẫn, đề phòng lẫn nhau. Tuy nhiên, trên mặt nổi, Trấn Yêu ty của triều đình thống lĩnh tất cả trừ yêu sư, có thể điều động trừ yêu sư khắp nơi, có trách nhiệm giám sát, mọi người bề ngoài vẫn phải nể mặt đôi chút.
Quý Ngư nhìn phản ứng của mọi người, chỉ cảm thấy kỳ quái không nói nên lời.
Chỉ huy sứ của Trấn Yêu ty Hoàng thành là Giang Thệ Thu sao?
Sao nàng lại nhớ, Chỉ huy sứ phải là Giang Triều Sơn? Giang Thệ Thu này lại từ đâu ra? Nhưng nhìn những người có mặt, lại không hề nghi ngờ, thậm chí cả Hồng Tiêu cũng vậy, nàng rất hiểu Hồng Tiêu, sao có thể không nhận ra cơ thể căng thẳng của Hồng Tiêu đã thả lỏng xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Không chỉ Hồng Tiêu, tất cả mọi người đều tin tưởng tuyệt đối vào thân phận của Giang Thệ Thu.
Ánh mắt Quý Ngư hơi sâu, nàng không cho rằng có người sẽ giấu giếm nàng những tin tức này, hoặc là nàng bận rộn đến mức quên mất, ngay cả Chỉ huy sứ của Trấn Yêu ty Hoàng thành là ai cũng không biết. Cho dù có Chỉ huy sứ mới nhậm chức, cũng không có lý nào chuyện mà ai cũng biết, chỉ có nàng lại không biết.
Giang Thệ Thu...
Chưa kịp để Quý Ngư suy nghĩ rõ ràng, đột nhiên có người nói: “Đúng rồi, Giang đại nhân, ngài và Quý thiếu chủ...”
Mọi người nhớ đến chuyện Giang Thệ Thu vừa gọi Quý Ngư là “nương tử“.
Giang Thệ Thu nhìn chằm chằm vào Quý Ngư, đôi mắt đen láy, nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng, ôn nhu nói: “Ta và A Ngư đã thành thân, A Ngư là nương tử của ta.”
Người nọ vẻ mặt ngẩn ngơ, sau đó gật đầu: “...À, đúng đúng đúng, mấy hôm trước, Giang đại nhân đúng là đã thành thân với Quý thiếu chủ, chúng ta còn đi uống rượu mừng của hai người mà.”
Vẻ mặt những người khác cũng chuyển từ nghi ngờ sang khẳng định.
Chứng kiến cảnh tượng này, Quý Ngư chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, cơ thể hơi run rẩy, cơn đau nơi ngực dữ dội hơn bao giờ hết.
Lại là mê muội tâm trí.
Hay là một loại yêu tà mê hoặc nào đó còn đáng sợ hơn, thậm chí có thể thay đổi cả ký ức và nhận thức của con người?
Những trừ yêu sư có mặt, phần lớn đều là đệ tử tinh anh do các thế lực bồi dưỡng, năng lực cực mạnh, nhưng nhìn bộ dạng của họ lúc này, dường như không hề nghi ngờ lời của Giang Thệ Thu.
Trong nhận thức của họ, Giang Thệ Thu chính là Chỉ huy sứ của Trấn Yêu ty Hoàng thành, đồng thời... cũng là phu quân của Quý Ngư nàng, nàng và hắn vừa thành thân cách đây không lâu.
Lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh mai gầy yếu của nàng.
“A Ngư, nàng thấy không khỏe sao?”
Quý Ngư nhìn chủ nhân của bàn tay đó, làn da hắn mang một màu trắng lạnh, nhưng không quá nhợt nhạt, thậm chí còn có hơi ấm, cao hơn nhiệt độ cơ thể nàng rất nhiều, cũng giống người hơn nàng.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt chăm chú đến mức khiến người ta tim đập nhanh.
Sự yếu đuối và cơn đau dữ dội của cơ thể khiến phản ứng của Quý Ngư trở nên chậm chạp, khi hắn đưa tay ôm lấy nàng, nàng lẩm bẩm: “Ta... không sao.”
Khóe mắt nàng liếc thấy vẻ mặt lo lắng của Hồng Tiêu, nhưng nàng ấy không giống như thường ngày, lập tức tiến lên.
Trong lòng Quý Ngư lại có một sự khẳng định, lúc này trong lòng Hồng Tiêu, Giang Thệ Thu là phu quân của nàng, là người đáng tin cậy, có Giang Thệ Thu ở đây, nàng ấy rất yên tâm.
Suy đoán này khiến lòng nàng lại chùng xuống.
Tâm trạng dao động mạnh mẽ, khiến cơ thể vốn đã yếu ớt càng thêm suy nhược, Quý Ngư nuốt xuống mùi tanh xộc lên cổ họng, che miệng ho khan vài tiếng.
Nàng đã quen với cơn đau hành hạ cơ thể không lúc nào ngơi nghỉ, càng đau, càng tỉnh táo.
Chính vì quá tỉnh táo, nên nàng biết rõ sự kỳ quái của người đàn ông tên Giang Thệ Thu trước mặt này.
Nhưng nàng thậm chí còn không phân biệt được hắn là người hay yêu, là địch hay bạn, huống chi là tất cả trừ yêu sư có mặt, ngoại trừ nàng ra, đều rơi vào mê trận, ý thức bị che mờ.
“Nương tử, nàng rất khó chịu sao?” Nụ cười trên mặt Giang Thệ Thu biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đau lòng.
Quý Ngư cúi đầu, không biết nói gì.
Cơ thể nàng cứng đờ như đá, cơn đau hoành hành trong cơ thể, ngay cả việc nhấc một ngón tay cũng khó khăn, huống chi là trong tình huống này, đối đầu với kẻ có thể che mờ ý thức bình thường của tất cả các thiên sư.
Thấy nàng không nói, hắn cũng không để ý, đột nhiên vươn tay, ôm nàng lên.
Hơi thở nàng hơi ngưng lại, không giãy giụa, yên lặng tựa vào lòng hắn.
Có lẽ dáng vẻ ngoan ngoãn này đã làm hắn hài lòng, nàng nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông, giọng nói vô cùng êm tai dễ nghe, trầm thấp, tràn đầy dịu dàng yêu thương.
Quý Ngư đã kiệt sức, cơn đau dữ dội khắp cơ thể khiến ý thức nàng gần như tan biến.
Trong ý thức cuối cùng, nàng nghe thấy người đàn ông nói với đám trừ yêu sư: “Cơ thể A Ngư không thoải mái, ta đưa nàng đi nghỉ ngơi trước...”
Quý Ngư mệt mỏi nhắm mắt lại, mặc cho ý thức chìm vào bóng tối vô tận, trong lòng dâng lên một chút thở dài, không biết lần này, nàng có còn may mắn tỉnh lại được nữa hay không.