Khi lối vào mở ra, một luồng khí lạnh lẽo từ bên trong ập đến, như giòi trong xương, thấm vào tận xương tủy, khiến người ta rùng mình.
Hồng Tiêu cẩn thận dò xét một chút, phát hiện bên trong không có nguy hiểm gì, mới cùng Quý Ngư đi vào.
Mật đạo rất tối, quanh co khúc khuỷu, rõ ràng là uốn lượn xuống phía dưới.
Biết phải vào mật đạo nên Hồng Tiêu đã chuẩn bị trước khi đến, nàng ấy xin Khôi thị của sơn trang một bó đuốc, châm lửa rồi cầm đuốc đi phía trước, chiếu sáng mật đạo tối tăm lạnh lẽo.
Trong mật đạo còn lạnh lẽo hơn cả bên trên, thậm chí luồng khí kỳ lạ đó cũng càng thêm nồng đậm, Hồng Tiêu nâng cao cảnh giác, sẵn sàng đối phó với những thứ tà ác xuất hiện từ trong bóng tối.
Tuy nhiên, đi suốt dọc đường, sóng yên biển lặng, không gặp phải bất kỳ sự tấn công nào.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng họ cũng đến cuối mật đạo, là một căn phòng tối.
Cửa căn phòng tối đóng chặt, trên cửa có biểu tượng của Yển Nguyệt sơn trang, bên cạnh là một cánh cửa cơ quan, cũng không phức tạp, chỉ cần xoay là có thể mở cửa.
Hồng Tiêu nói: “Thiếu chủ, người đứng xa một chút, ta mở cửa.”
Quý Ngư ừ một tiếng, lùi lại vài bước, dặn dò: “Hồng Tiêu tỷ cẩn thận.”
Hồng Tiêu xoay cơ quan bên cạnh cửa đá, cửa đá phát ra tiếng rung động, chậm rãi di chuyển sang một bên.
Cửa đá mở ra, trong nháy mắt một luồng khí lạnh lẽo từ bên trong tràn ra, giống như một cơn gió tà, thổi tung vạt áo của hai người, chưa kịp để hai người phản ứng, đã tự động tản ra, biến mất không thấy đâu.
Hồng Tiêu cầm đuốc soi vào bên trong, phát hiện đây là một căn phòng đá, bên trong trống rỗng, không có gì cả, cũng không có nguy hiểm gì.
Phía bên kia căn phòng tối còn có một lối đi, không biết thông đến đâu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, họ gặp không ít căn phòng tối, nhưng đều trống rỗng, thoạt nhìn đã bị bỏ hoang từ lâu.
Hồng Tiêu có chút nghi ngờ, không biết năm xưa người của Nguyệt thị xây dựng Yển Nguyệt sơn trang vì sao lại xây dựng một mật thất dưới lòng đất rộng lớn như vậy.
Đi dọc đường, những lối đi quanh co khúc khuỷu, những căn phòng đá nối tiếp nhau, đều có thể thấy được quy mô rộng lớn của không gian dưới lòng đất này.
Hơn nữa, họ đã đi lâu như vậy, vậy mà không gặp bất kỳ trừ yêu sư nào khác.
Không lâu sau, hai người nghe thấy phía trước có chút động tĩnh.
Ánh mắt Quý Ngư khẽ động, nói: “Qua xem thử.”
Hồng Tiêu đáp lại một tiếng, căng thẳng đi theo sau nàng, mắt quan sát tứ phía, luôn cảnh giác với nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Hai người đi qua một lối đi tối tăm dài hun hút, đến một nơi giống như cung điện dưới lòng đất.
Những cột đá cao lớn, thô kệch, chống đỡ phía trên, xếp thành hàng dài, trên cột đá quấn quanh những phù điêu hung thú kỳ quái, mỗi một con đều dữ tợn, xấu xí, không giống vật của nhân gian.
Tầm nhìn ở đây rất rộng, có thể nhìn thấy một bệ thờ ở cuối.
Lúc này có không ít trừ yêu sư đang đứng trước bệ thờ.
Quý Ngư và Hồng Tiêu đi tới, liếc mắt một cái đã thấy trên bệ thờ có một bộ hỷ phục của nữ tử.
Màu sắc của hỷ phục u ám, trên đó phủ đầy bụi, dường như đã bị niêm phong ở đây nhiều năm. Nó trông rất bình thường, giống như bị ai đó tùy tiện đặt ở đây, không có khí tức dị thường nào.
Không phải là hung vật, cũng không bị nhiễm tà khí ô uế.
Các trừ yêu sư có mặt đều cau mày, nhìn chằm chằm vào bệ thờ kiểm tra.
Bệ thờ này không biết dùng để làm gì, cũng phủ đầy bụi, bị bỏ hoang từ lâu.
Họ cẩn thận dò xét một lượt, nhưng không phát hiện ra điều gì, trong địa cung cũng trống rỗng, bệ thờ và hỷ phục trông đều là vật bình thường.
Không phát hiện ra gì, đa số trừ yêu sư đều oán trách, sau đó rời khỏi nơi này, tiếp tục đi kiểm tra những nơi khác.
Quý Ngư đứng trước bệ thờ, nhìn chằm chằm vào bộ hỷ phục đó.
Theo những người xung quanh rời đi, Hứa Tu Giác cũng chú ý đến bóng dáng của Quý Ngư, bước tới nói: “Quý sư muội, muội cũng ở đây à.”
Quý Ngư gật đầu với hắn, gọi một tiếng “Hứa sư huynh“.
Hai người trao đổi một chút, phát hiện dọc đường đi, cả hai đều không gặp chuyện gì, hiển nhiên mật thất dưới lòng đất này không có nguy hiểm gì.
Cũng không có phát hiện gì.
Hứa Tu Giác cau mày nói: “Ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn.” Thấy Quý Ngư nhìn qua, hắn lại lắc đầu nói: “Ta cũng không nói rõ được, Yển Nguyệt sơn trang này chỗ nào cũng không ổn, nhưng lại không nhìn ra là không ổn ở chỗ nào.”
Từ khi bước vào Yển Nguyệt sơn trang, hắn đã cảm thấy rõ ràng có gì đó không ổn, không chỉ hắn, những người khác cũng thấy vậy.
Nhưng nói cụ thể là chỗ nào không ổn, lại không ai nói rõ được.
Đây cũng là điều khó giải quyết, càng không tìm được nguồn gốc, chứng tỏ yêu tà gây rối càng khó đối phó.