Mấy năm trước, Giang Ngu và Lâm Mẫn Ngọc từ thủ đô cùng nhau về thôn Lâm Loan làm thanh niên trí thức.
Giữa anh công nhân Chu Văn Dịch ở huyện và nam chính – hai đối tượng xem mắt – Lâm Mẫn Ngọc không chút do dự chọn lấy Chu Văn Dịch, gả về huyện lỵ. Còn với bà mối nhà họ Hạ thì cô ta thuận miệng phán một câu: “Giang Ngu cũng được người đấy!”
Thế là Giang Ngu cứ vậy mà gả vào nhà họ Hạ! Gả cho nam chính trong truyện thời đại, người mà sau này sẽ phất lên như diều gặp gió, tiền đồ vô lượng!
Có điều, lần xuyên không này, cô lại chẳng phải nữ chính hay nữ phụ, mà lại là người vợ trước bạc bẽo, chuyên làm bia đỡ đạn, kẻ đã “cắm sừng” nam chính và khiến hai đứa con trai phải ê chề nhục nhã!
Trong truyện gốc, cô ta sẽ sớm dan díu với gã đàn ông khác, đá bay người chồng sĩ quan quân đội đầy hứa hẹn cùng hai đứa con thơ, dọn đường cho nữ chính.
Còn nữ chính thì dắt díu con riêng của mình, dựa hơi ông chồng cũ “trùm sò” của Giang Ngu mà tái giá, cả nhà cùng nhau bước lên đỉnh cao cuộc đời, một đời ăn sung mặc sướng.
Trong khi đó, mấy đứa con ruột của Giang Ngu không chỉ phải hầu hạ giặt giũ nấu cơm cho mẹ kế từ tấm bé, làm trâu làm ngựa cho bà ta, mà đến khi lớn khôn thành tài, còn bị mẹ kế dùng cái gọi là “ơn nghĩa” để thao túng tâm lý, bòn rút đến cạn kiệt giá trị cốt chỉ để lót đường cho con riêng của cô ta, phải cống hiến cả đời.
Ngay lúc Giang Ngu đang định đi tìm kẻ đầu sỏ tính sổ, thì lại phát hiện mình xuyên không đúng vào cái ngày bị nữ chính Lâm Mẫn Ngọc xúi bẩy đi “cắm sừng” nam chính rồi trở thành vật hy sinh.
Giang Ngu: “…”
May mắn thay, Giang Ngu xuyên không mang theo Nguyệt Ngưng Châu gia truyền. Bên trong không chỉ có không gian kết nối với sàn thương mại điện tử Pinduoduo, giúp cô nuôi nấng hai cậu con trai ăn sung mặc sướng, mà còn có thể ngưng tụ linh lộ giúp dưỡng nhan đẹp da, khiến cô ngày một xinh đẹp rạng ngời.
***
Hạ Đông Đình, con người này, tài năng xuất chúng, tiền đồ xán lạn, tướng mạo lại càng anh tuấn lạnh lùng. Biết bao cô gái xinh đẹp trong đơn vị đều muốn “vớt” anh về làm của riêng. Trong quân đội, các vị lãnh đạo, các chị dâu muốn se duyên cho anh cũng không hề ít.
Chỉ tiếc là anh đã sớm cưới một cô vợ “nhà quê”, khiến bao người muốn làm mai mối cũng đành bó tay.
Thấy các chị dâu nhiệt tình trong đơn vị giới thiệu cho đồng đội khác toàn những đối tượng hoặc là có học thức, hoặc là ưa nhìn, các vị lãnh đạo, đồng đội và các chị dâu đều hết mực cảm thông cho anh.
Đặc biệt, theo lời một chị dâu lấy chồng bộ đội, vốn là người ở thôn kế bên thôn nhà họ Hạ, kể rằng chị ta từng gặp vợ của Trung đoàn trưởng Hạ, trông thì tầm thường, tính tình lại õng ẹo thích gây chuyện, chẳng ra làm sao cả.
Thế rồi, chẳng bao lâu sau, tin đồn Trung đoàn trưởng Hạ bị vợ cắm sừng lan ra.
Rồi lại đến tin hai đứa con bị đối xử tệ bạc.
Các vị lãnh đạo, đồng đội và các chị dâu lại càng… càng thương cảm cho anh hơn.
Trong số đó, người thương cảm đoàn trưởng Hạ nhất chính là đoàn trưởng Tiêu – anh chàng đang phơi phới vì vừa được chị dâu giới thiệu cho một cô vợ xinh đẹp.
Một hôm nọ, đoàn trưởng Tiêu cùng đoàn trưởng Tiêu Hạ – người vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, mắt hằn tơ máu, toàn thân toát ra vẻ lạnh lẽo khắc nghiệt – vội vã trở về nhà họ Hạ.
Khi nhìn thấy bóng dáng mảnh mai, thướt tha của người phụ nữ đang phơi quần áo trong sân, cùng với gương mặt trắng sứ, kiều diễm, tinh xảo đến độ ngỡ như không phải người thật…
Đoàn trưởng Tiêu chết sững, buột miệng thốt lên: “Ối giời ơi! Đây mà là người chị Phương bảo trông tầm thường đấy á?”
“Đoàn… đoàn trưởng Hạ, đây… đây là chị dâu sao?” Giọng đoàn trưởng Tiêu lắp ba lắp bắp.
Hạ Đông Đình: “…”
Một câu giới thiệu: Cô vợ nhỏ của Trung đoàn trưởng ngày càng đẹp ra!