“Hậu táng đi!” Vân Sơ cứ như không phải đang ở giữa muôn trùng vây mà là đứng trong hậu viện nhà mình, liếc nhìn tên giáo úy ra lệnh một câu, dùng mã sóc khều hoành đao của hắn ném đi, chém đứt dây thừng buộc Trương Giáp:
Trương Giáp rơi nhanh xuống, nhưng được mấy phủ binh đỡ lấy, không cởi trói, song giúp hắn rút tên trị thương.
Một lữ soái đã có tuổi tới bên Vân Sơ, chắp tay thi lễ:“ Quân hầu, chuyện này bọn tiểu nhân không xen vào được, tù và đã thổi, Tiết tướng quân sắp tới rồi, xin quân hầu đợi chốc lát.”
Vân Sơ xuống ngựa, tới bên Trương Giáp kiểm tra một lượt, thấy thương tích không nặng, dặn:“ Về dưỡng thương, vạn sự có ta, ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.”
Trương Giáp mặt mày nhợt nhạt nhìn tên giáo úy đầu ngoặt ra sau chết tới không thể chết thêm, liếm cánh môi khô khốc vì mất máu:“ Chuyện ti chức chỉ là chuyện nhỏ ...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây