Thôi Miễn rất có cốt khí, mặc dù bị ngã đau, tay va vào thành xe bị thương không nhẹ, tên này vẫn thong dong đứng lên, chẳng để ý tới vết thương mà quay đầu sang nhìn người bất lương đang dùng roi quất đám ca cơ kêu la không ngừng, ánh mắt lộ vẻ không đành lòng.
Người bất lương ra tay rất nặng, mấy tên hung hăng nhất bị đánh vỡ đầu chảy máu, số còn lại không dám xông lên nữa, nhưng không chịu đi, đứng đó nhìn gườm gườm.
Chợt thấy Vân Sơ cưỡi ngựa ở xa, Thôi Miễn lớn tiếng hô lên:“ Quân hầu không có chút thương hương tiếc ngọc nào sao?”
Bách tính nhìn cả về phía Vân Sơ, ở Trường An này ai không biết danh tiếng của y, tiếng xì xào vang lên bốn phía.
Vân Sơ bình thản thúc ngựa tới trước mặt Thôi Miễn:“ Pháp chế Trường An nghiêm ngặt, không cho xâm phạm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây