Phản ứng của Vân Sơ làm con khỉ già có chút đắc ý:“ Ngươi không biết, vị quốc chủ Đông Nữ Quốc đó quốc sắc thiên hương, mỹ diễm tuyệt luân, ngực rồi mông rồi eo .. Còn khuôn mặt, giọng nói nữa ... Thực sự là mê chết người. Ta chỉ nhìn một cái, trong lòng đã chứa đầy hình bóng nàng, nếu thực sự có thể hóa thành cầu đá, có thể khiến nàng nhìn ta thêm một cái, trải qua năm trăm năm gió mưa cũng chẳng có gì to tát.”
“Huyền Trang và nàng ở bên nhau mười tám ngày ... Khi bọn ta về, rõ ràng không cần đi qua Đại Tuyết Sơn Đông Nữ Quốc ... Huyền Trang lại nói, ở đó có nhân quả chưa dứt.”
“Kết quả bọn ta lại dừng ở đó một năm, ban ngày Huyền Trang đối diện với Tuyết Sơn dịch kinh thư, tới tối, ta chưa từng thấy ông ấy.”
Con khỉ già nói tới đó, mắt lấp lánh nhìn Vân Sơ:“ Lúc ông ấy rời đi là mười ba năm trước.”
Vân Sơ nghe mà thấy ê hết răng:“ Vì ta vừa vặn 13 tuổi mà ông xác định ta là con của Huyền Trang pháp sư à? Quốc chủ Đông Ngữ Quốc chắc giống ông, tóc màu vàng, còn có đôi mắt xanh, con nàng không thể giống ta.”
Con khỉ già tựa cười tựa không:“ Ngươi nhầm rồi, quốc chủ Đông Nữ Quốc tóc đen, mắt đen giống người Đường các ngươi ... Huyền Trang lừa ta, rõ ràng muốn ta ở lại giúp ông ta chiếu cố con, lại bịa ra câu chuyện Phật trong đá.”
“Ta theo ông ta mười bảy năm, cùng sinh cùng tử chưa đủ hình dung quan hệ của bọn ta. Ông ta dù nói rõ, ta cũng sẽ ở lại, còn tìm ngươi từ sớm. Uổng phí ngươi ở bên cạnh nữ nhân người Tắc chịu khổ bao năm.”
“Đợi ta tới Trường An rồi xem chế nhạo ông ta thế nào.”
Vân Sơ vẫn chỉ coi như câu chuyện cười:“ Có thế mà ông khẳng định ta là con của Huyền Trang pháp sư, thế thì khinh suất quá rồi … sao tự nhiên ông lại nghĩ tới chuyện này?”
Con khỉ già đưa cánh tay gày gò gãi khuôn mặt như lôi công:“ Hôm trước ta hỏi Tắc Lai Mã rồi, nàng nói, khi gặp ngươi thì trên mặt đất xuất hiện một đứa bé bằng đá khổng lồ, khi đó ngươi lấy trời cao làm chăn, mặt đất làm giường, cô độc đáng thương vô cùng ... Nàng muốn bế ngươi, nhưng bế không nổi, khi nàng tuyệt vọng thì đứa bé đột nhiên biến mất, nàng tìm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy ngươi nhỏ đi, mềm mềm, thơm thơm ...”
Vân Sơ đột nhiên nhìn chằm chằm con khỉ, giọng từ kẽ răng phát ra:“ Làm sao ngươi hỏi được Tắc Lai Mã?”
Con khỉ già thấy y nổi giận chẳng có ý kiềm chế bớt, càng cười to nói:“ Ngươi kháng cự được xâm thần dược của ta mê hoặc, ta chẳng hề kinh ngạc. Nhưng Tắc Lai Mã không phải ngươi, tuy nàng muốn dùng mạng bảo vệ bí mật của ngươi, có điều nàng không chống nổi thứ thuốc mê này. Khi đó ta hỏi gì, nàng không hề che giấu.”
“Đối với nàng mà nói, chỉ là một giấc mơ mà thôi, với ta mà nói, là chuyện không thể chân thật hơn … Ha ha ha ... Ta cũng không ngờ lại phát hiện ra chuyện thú vị như thế, rất thú vị … ha ha ha …”
Khi con khỉ già cho rằng đã cởi bỏ được nghi hoặc bao năm mà cao hứng, vù một tiếng, thanh đao của Vân Sơ chém xuống không chút dấu hiệu nào.
Lần này Vân Sơ không hề nương tay, Đường đao trong tay như độc long rời động, một đòn vô cùng hung ác.
Cheng!
Một thanh loan đao từ trong ống tay áo con khỉ già trượt ra, nhẹ nhàng như bươm bướm, hóa giải sát chiêu hung bạo của Vân Sơ, ông ta còn dư sức lên tiếng:“ Yên tâm, bí mật của ngươi cũng chính là bí mật của ta, ta sẽ không tiết lộ đâu. Trên đời này chỉ bốn người biết bí mật đó, hai người là phụ mẫu ngươi, một là ta, yên tâm, bí mật của ngươi rất yên ổn, không cần giết người diệt khẩu.”
Vân Sơ không nói không rằng chỉ cắm đầu tấn công, nhiều năm qua y khổ luyện đao pháp, mặc dù không phải là cao thủ, nhưng trong cái động nhỏ này lại rất thích hợp cho y thi triển.
Ánh đao loang loáng, Vân Sơ chém liên hoàn, mỗi đao đều lấy mạng người, không chút do dự, con khỉ già linh hoạt né tránh, tựa hồ còn thích hợp ở chỗ chật chẹp hơn y.
Gió phát ra dập tắt cả đèn, Vân Sơn vẫn không chịu thôi, y chém tới càng dữ dội, từ lúc con khỉ già nói dùng thuốc mê thăm dò bí mật của y từ Tắc Lai Mã, y liền muốn diệt khẩu.
Đột nhiên một ánh đèn từ cửa đường hầm đi xuống, bên ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu là khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu của Na Cáp.
“Muội nghe thấy tiếng động, hai người đang làm gì thế? Chơi trốn tìm à?”
Giọng của Na Cáp vừa vang lên, Vân Sơ thu ngay đao lại, loan đao của con khỉ già cũng biến mất như chưa từng xuất hiện, hai người tuy gườm gườm nhìn nhau, nhưng không còn kích động muốn giết người như vừa rồi nữa.
Nụ cười trên mặt con khỉ già rất gợi đòn, Na Cáp thì rất thích rất thích chơi với ông già này, chạy tới cạnh ông ta.
“Ta họ Vân, tên Vân Sơ, không phải họ Trần, ta là đứa bé do trời đất sinh ra, không phải con ai hết, càng không phải con của một hòa thượng.”
Con khỉ già cười khằng khặc:“ Ngươi họ Vân, họ Trần hay là họ chó họ mèo gì với ta mà nói có ý nghĩa gì sao? Với Huyền Trang có ý nghĩa gì sao? Ai mà bận tâm.”
Vân Sơ không muốn nói chuyện với con khỉ tứ đại giai không, cái họ này với con khỉ già không có ý nghĩa, nhưng với y mà nói lại ý nghĩa vô cùng, Na Cáp sau này đi cùng y, cho nên không thể giữ cái tên thế này, liền bảo với Na Cáp:“ Sau này muội dùng họ của ta đi, về sau hãy gọi là Vân Na.”
“Không, muội muốn là Vân Cáp!” Na Cáp đứng trên cái bàn thấp, giảu môi lên, chẳng hiểu sao nó lại có vẻ rất phản cảm với tên Vân Na:
Da mặt Vân Sơ giật giật:“ Ta sau này chuẩn bị cho muội nuôi một con chó, lấy tên là Vân Cáp, muội muốn chiếm tên của chó à?”
Na Cáp rất thích con sói già bên Thảo Mãnh Hồ, từ khi nó đi vào nơi hoang dã để chết, Na Cáp buồn một thời gian dài.
Giờ nghe ca ca chuẩn bị tìm cho mình một con chó, lập tức đồng ý với cái tên Vân Na, đồng ý rất nhanh, sợ ca ca đổi ý.
Nếu đã không đánh nhau nữa, cũng không thể giết được con khỉ già, Vân Sơ chuẩn bị cùng con khỉ già bàn bạc tình hình hiện nay.
“Bây giờ thành Quy Tư đã bị đại quân Đột Quyết bao vây, nhìn chiến đấu hôm nay có thể thấy quân Đường tuy dũng mãnh, nhưng nhân số quá ít. Một khi người Hồ trong thành có ý làm phản, chính là lúc tòa thành này bị phá. Tới khi đó chúng ta phải sống thế nào?”
Con khỉ già cười khùng khục:“ Nếu đúng là A Sử Na Hạ Lỗ tới, binh lực các ngươi dù tăng gấp đôi cũng chỉ có đường chết. May mà hắn đi Vu Điền, giao quân vụ cho Chu Tà Cô Chú đầu nhân của Xử Nguyệt bộ.”
“Hôm nay Đinh Đại Hữu cũng phát hiện người Đột Quyết đối diện có điều khác thường mới cố ý tấn công. Trong loạn quân đoạt được cờ lớn của Xử Nguyệt Bộ, ta nghĩa Đinh Đại Hữu đã biết con cá lớn A Sử Na Hạ Lỗ không mắc câu.”
“Vị mãnh tướng Đại Đường kia hẳn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới diệt Chu Tà Cô Chú. Cho nên ngươi đừng lo quân của Lương Kiến Phương đã ở trên đường đi rồi.”
“Vả lại, không phải ngươi đã đưa bản thân tới thái y thự sao? Nói thật, ngươi là người có tốc độ làm việc nhanh nhất mà ta biết đấy.”
“Nghe nói Phật đà không vào luân hồi, dù có vào cũng chỉ là tu hành mà thôi. Huyền Trang không phải người tham hoa háo sắc, nếu như nói ông ấy thực sự cùng quốc chủ Đông Nữ Quốc giao hợp sinh ra ngươi, vậy nhất định là có nguyên nhân.”
“Nói Huyền Trang sinh ra ngươi, không bằng nói ông ấy chỉ thuận thế mà làm, ứng với một quá trình. Điều Huyền Trang để ý không phải ngươi là nhi tử của ông ấy, mà chỉ muốn chấm dứt nhân quả, còn mục đích sâu xa hơn, ta không nghĩ ra.”
“Ngươi sân cũng được, hận cũng được, nghi cũng được, khổ cũng được, bi cũng được. Tóm lại cứ đi con đường của mình, sống cuộc đời của mình, tu hành sinh mệnh của mình cũng là công đức.”
Q1- Chương 054:Chiến sự khốc liệt.
Trước kia, Vân Sơ thấy mình không phải do Tắc Lai Mã sinh ra, nhưng nàng dùng các loại nguyên nhân chứng minh Vân Sơ từ trong ruột nàng bò ra.
Lâu dần rất nhiều người Tắc cũng cho rằng Vân Sơ do Tắc Lai Mã sinh, chỉ là trong quá trình sinh nở phát sinh chút biến dị mà thôi, cho nên Vân Sơ mới không giống người khác. Còn cha Vân Sơ là ai, bọn họ cũng không hỏi, khi đó Tắc Lai Mã còn ở trong lều của khả hãn, nam nhân nàng từng hầu hạ không phải chỉ một người.
Vì Tắc Lai Mã cứ quả quyết như thế Vân Sơ bóp mũi mà nhận, dù sao ăn cơm của người ta thì phải nghe người ta, đó là yêu cầu đạo đức cơ bản của con người.
Giờ Lão Dương Bì cũng nói, Trần Huyền Trang và quốc chủ của Đông Nữ Quốc mới là cha mẹ của y.
Vân Sơ vẫn cho rằng mình không phải con của hai người đó, nhưng con khỉ già dùng loạt chứng cứ chặt chẽ chứng minh Vân Sơ chính là con người khác.
Chứng cứ ông ta đưa ra rất rõ ràng làm Vân Sơ tăm miệng khó cãi.
Một đứa trẻ con mới sinh ra không có tư cách nói cha mẹ mình là ai.
Giống như đàn vịt mới từ trong vỏ trứng nở ra, nếu nhìn thấy con chó đầu tiên cũng sẽ theo con chó.
Điều này khiến làm Vân Sơ có ký ức cực sâu sắc về cha mẹ thấy, cha mẹ mình coi như nuôi đứa con này uống phí rồi, nuôi một đứa con suốt này bị người ta coi là con người khác. Nếu cha mẹ y biết, không biết sẽ có cảm thụ gì?
Trời rất nóng, Vân Na vẫn thích khoác cái áo choàng lông cừu lớn của con khỉ già, ngồi trên bàn cùng con khỉ già chơi bắt đá.
Cứ để vậy đi, con khỉ già suy nghĩ như thế, Vân Sơ không quan tâm, nhưng cái thân phận đó có vẻ không tệ, ít nhất gián tiếp tăng thêm một phần bảo hiểm cho Vân Na.
Sau trên chiến hôm qua, quân Đường đại thắng, cướp được cờ lớn của Xử Nguyệt bộ, đó là một chuyện cực kỳ nhục nhã đối với bộ lạc trên thảo nguyên.
Lần này trời vừa mới sáng, người Đột Quyết liền phản động tấn công dữ dội.
Cuộc chiến không chỉ diễn ra trên tường thành, còn ở dưới chân thành, tên như châu chấu là sinh mệnh biến mất trong khoảnh khắc.
Liên tục có kỵ binh người Đường, người Tắc luân phiên đánh phá người Đột Quyết muốn đắp đất thành tường ở dưới thành.
Tường thành Quy Tư không cao chút nào, miễn cưỡng chừng bốn mét, nếu để mặc cho người Đột Quyết đắp đất, chỉ hai tiếng là người ta làm ra được con dốc dưới thành.
Nhưng trên bình nguyên đột ngột xuất hiện tòa thành cao bốn mét, làm kỵ binh Đột Quyết trong thời gian ngắn chẳng làm được gì.
Bên thủ thành không có gỗ lăn đá lăn, không có vôi sống, không có nước sắt, chỉ có cung tiễn, đao rìu, trường mâu và tảng đá.
Phía công thành trang bị đơn sơ, không thấy máy ném đá, không thành xe công thành, không thấy tiễn lâu từ từ di chuyển. Tới ngay cả xe húc để phá cổng thành cũng không có, chỉ có thang và cung tiễn.
Đây đúng là cuộc chiến cấp thấp nhưng chiến sự hung tàn cực độ.
Võ sĩ Đột Quyết cuồng nộ vứt chiến mã, dùng loan đao đục hố nhỏ trên tường, mỗi khi được một thì dẫm lên, sau đó đục cái tiếp theo, tới khi bị bên thủ thành bắn chết hoặc đâm chết.
Tên tiếp theo tiếp tục đục hố.
Trong phạm vi từ ba tới năm mét, ai cũng là thần xạ thủ.
Thi thể ngã dưới thành, thi thể ngã trên thành, dần dần xung quanh tòa thành đất chưa tới năm dặm này, xác chất như núi.
Chỉ cần không bị Đinh Đại Hữu ép rời thành tác chiến, Hà Viễn Sơn và Lưu Hùng vô cùng hữu dụng.
Chùy của Hà Viễn Sơn mất ở cuộc đột kích kia rồi, giờ hắn dùng một thanh trường mâu, cán dài ba mét làm hắn tránh được mũi tên ngoài thành, ngồi xuống chuyên môn nhắm vào người Đột Quyết nhô đầu lên tường thành, thủ pháp rất chuẩn, đâm phát nào chết phát đó.
Chỉ là phi hoàng thạch mà người Đột Quyết dùng túi da ném lên rất đáng ghét, thứ này không giết được người nhưng chuẩn xác kinh khủng, rơi lên khải giáp nghe keng keng. Vân Sơ hôm đó trị thương nhiều nhất là bị phi hoàng thạch ném trúng mặt.
Tiêu thương là vũ khí tốt, nhưng khi thủ thành thì vô dụng, một khí ném đi giết được một người Đột Quyết là người ta có thêm một thanh trường mâu.
Cuộc chiến trên thành Quy Tư rực lửa, liên tục có người ngã xuống, thành có thể bị phá bất kỳ lúc nào, nhưng trên khốn Đinh Đại Hữu lần nữa biến mất.
Vân Sơ về báo cáo tình hình thương vong, nhưng không thấy hắn ở nhà, tiếp y là một trong mấy vị quả nghị giáo úy. Nghe Vân Sơ báo cáo xong bảo y có thể đi rồi, còn nói, sau này không có chuyện gì thì đừng đến. Đương nhiên nếu có bánh bao nhân thịt trâu thì có thể tới gọi hắn.
Vì báo thù, Vân Sơ vờ như không nhìn thấy vết thương đã sưng tấy, sưng đỏ của hắn. Người ta không ưa mình thì mình việc quái gì phải giúp.
Thực ra y cũng chẳng giúp được gì, vết thương có nhiễm trùng không phải xem số mệnh.
Vân Sơ nhân cơ hội tới nơi ở của y chính Lưu Xung.
Còn chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi thối muốn tắc thở, rất nhiều người thương bệnh ỉa đái tùy tiện ngay trên mặt đất.
Nói thật, nơi này giống lò mò hơn là y quán.
Lưu y chính toàn thân đầy máu tươi cầm cái cưa gỗ càng giống đồ tể hơn lang trung. Ông ta đang cưa dơ chân cho người ta thì nghe nói Vân Sơ tới, liền dừng phẫu thuật đi gặp.
“Nghe nói chỗ ngươi ít người chết hơn chỗ ta?”
Vân Sơ nhìn cái cưa máu me dính thịt vụn thì sợ lắm, vội nói:“ Chỗ ta toàn người thương nhẹ.”
“Ta cũng đoán thế.” Lưu y chính nói xong lấy từ lò rèn ra một cái bàn là nung đỏ rực dí vào lưng một thương binh:
“Á ~~~”
Thương binh đó giãy như cá, Lưu y chính dẫm lên xương sống của hắn, mắng:“ Vết thương chảy mủ rồi, không nướng một chút sẽ chết.”
Vân Sơ ngửi thấy mùi thịt cháy, nhìn thương binh nằm ngổn ngang trong sân, phát ra những tiếng kêu gào, chỉ muốn làm sao rời khỏi đây một cách nhanh nhất.
“Ngươi là ti y tòng bát phẩm, có tư cách mở một cái trạm thương bệnh, giúp được ta ít nhiều, cần thuốc gì cứ nói, chỉ cần chỗ ta có, ngươi cứ lấy.” Lưu Xung vừa nói vừa đi kiểm tra thương binh:
Vân Sơ gọi:“ Không phải ngài đang cưa chân cho người ta à?”
Lưu Xung vỗ vỗ đầu nhớ ra, đi mấy bước lại lắc đầu:“ Không cần, người đó chết rồi, ta đã bảo cửa chân sẽ chết, hắn vẫn muốn sống, đúng là thứ phế vật. Nam tử đại trượng phu, chết thì chết, mang tấm thân tàn phế về để liên lụy người nhà à?”
Vân Sơ thấy mấy chữ nam tử đại trượng phu dùng ở trường hợp này không ổn, định nói gì thì một thương binh bị cưa chân được hai người Hồ khiêng ra.
Vân Sơ nhìn thấy rất rõ khóe mắt người đó còn có hai hàng nước mắt, có thể thấy trước khi chết, hắn không cam tâm nhường nào.
(*) Lại cố thêm được một ngày 5 chương nữa, mắt muốn nhòe luôn, nếu sót lỗi chính tả, mọi người thông cảm nhé.