Có Lưu Nhân Quỹ đi đầu làm gương, công việc của Vân Sơ nhẹ nhàng hơn nhiều rồi, y tới thái phó tự trình lên kế hoạch thư xây dựng xưởng dệt bông. Thái phó tự thiếu khanh chẳng buồn xem bản kế hoạch chi tiết mà Vân Sơ thức ba đêm mới viết ra, chỉ đọc lướt qua tiêu đề cho có lệ, hừ một tiếng nói trâu ngựa không đủ, xe không đủ, không có dư cho Vân Sơ đi làm cái xưởng dệt bông gì đó.
Vân Sơ cũng không kỳ kèo gì cả, y hết sức dễ nói chuyện, chỉ có điều y kiếm cái ghế dài, kệ tuyết rơi, ngồi ngay trước công giải của vị thiếu khanh đó, nhìn chằm chằm vào ông tay, tay cầm bút với một quyển sổ, ngồi vẽ một con khỉ đang một tay đu cây, một tay gãi trym, còn có gương mặt rất bỉ ổi sao mà giống vị thiếu khanh nào đó thế.
Vị thiếu khanh đó chỉ là quan viên tòng tứ phẩm, đâu bằng hộ bộ tả thị lang chính tứ phẩm Thôi Tú bị đàn hặc vì tội ăn không ngồi rồi kia, trong khi ác danh của Vân Sơ còn quá Lưu Nhân Quỹ, có ai không biết chuyện hai bộ xương trắng chứ.
Vì thế khi Tết Xuân sắp tới, khi nha môn sắp ngừng làm việc, Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ có hết mọi thứ họ cần.
Mùa đông uống trà vô vị, cho nên Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ ngồi bên bếp lò đất nho nhỏ trong nha môn huyện Trường An, hâm bầu rượu nho nhỏ uống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây