Lưu Nhân Quỹ lần nữa cởi từng món đồ bông ra, cầm lên xem kỹ, rồi lại xé thử, cuối cùng gấp lại gọn gàng đặt lên bàn, than:“ Cho dù có trừ đi tiền công chế tác nữa thì lãi gấp làm ruộng chục lần vẫn có thể. Có điều vì bông mà bỏ trồng lương thực, một khi gặp thiên tai, bách tính chỉ còn đường chết đói.”
Vân Sơ hỏi:“ Lương thực huyện Vạn Niên sản xuất chỉ có thể cung ứng cho toàn huyện được một tháng, không biết huyện Trường An có tốt hơn không?”
Lưu Nhân Quỹ xua tay:“ Không hơn, chỉ một tháng sáu ngày thôi, số còn lại phải nhập từ bên ngoài, tốn kém kinh người.”
Con số này cũng trong dự liệu của Vân Sơ:“ Trăm dặm không buôn củi, ngàn dặm không buôn lương, đó là đạo lý thời cổ xưa, ngay lương thực Trường An cần đâu chỉ mang từ ngàn dặm tới, đây vốn là chuyện trái lẽ thường.”
“ Vân mỗ có hỏi hộ bộ, trung bình một cân lương thực vận chuyển tới Trường An tính chi phi nhân công, thuyền vận, hao tổn, cơ bản một tốn ba. Trong khi Trường An lại có nhu cầu lương thực quá lớn, khiến vận chuyển lương thực tới Trường An thành việc khổ sai của quan phủ địa phương, thành gánh nặng lên người bách tính.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây