Mấy đứa con của Vũ Mị hình như rất có duyên với Vân gia, không nói Lý Hoằng từ bé thích Vân Sơ, giờ làm chân chó cho Vân Na. Tiểu công chúa cứ thấy Ngu Tu Dung là ngoạc cái miệng không răng ra cười. Ngu Tu Dung bế cô bé suốt ngày, nếu mà nàng có sữa, có khi đã cho nó bú chẳng cần nhũ nương rồi, nhìn cô bé nho nhỏ bụ bẫm nằm trong lòng, nàng thích vô cùng:“ Mẫu thân nó không thích thì chàng nói để sau này chúng ta nuôi đi.”
Vân Sơ lắc đầu, cứt chó của hoàng gia cũng là của hoàng gia, không vô duyên vô cớ cho ai được, nói nhỏ:“ Đợi Vũ chiêu nghi lên làm hoàng hậu, nàng nghĩ cách trả nó về, đừng đợi người ta tới đòi.”
Ngu Tu Dung hôn lên gò má trắng bầu bầu của tiểu nha đầu, không nỡ rời xa:“ Tiếc quá, đứa bé đẹp thế này. Lý Hoằng cũng rất đẹp, lớn lên thế nào cũng là mỹ nam tử ai thấy cũng yêu.”
Cái này Vân Sơ tán đồng:“ Đó là nhờ Lý gia họ đời đời nỗ lực cưới nữ tử xinh đẹp, cho nên dần dần cải thiện tướng mạo, trài qua mười mấy đời, toàn sinh ra những đứa bé đẹp đẽ đâu gì lạ.”
“Nhà ta phải bắt đầu từ nàng, hai chúng ta đều trông không kém, nếu tương lai nàng sinh con ra giống Lương Kiến Phương, ta sẽ đi nhảy sông, ai kéo cũng không nổi đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây