Vân Sơ nhìn đứa bé đáng yêu này, trong lòng thoáng qua một linh cảm không lành, nó vừa bệnh nặng mới khỏi, tại sao vội đưa ra ngoài chơi như thế? Hơn nữa nhìn sắc mặt Vũ Mị nào giống người có hứng thú du ngoạn. Mọi khi nàng là người rất giỏi che giấu cảm xúc, lần này lại để lộ hẳn nặng nề buồn bã ra ngoài là sao.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc từ gót chân lên đỉnh đầu Vân Sơ, mặc dù biết không sáng suốt, y vẫn quyết đoán nói:“ Thần nghe nói, người có phúc lành có mây lành bao phủ, hoàng nữ vận mệnh gập ghềnh, vì sao chiêu nghi không đưa đứa bé tới bên người có phúc lành. Mượn phúc người đó bảo vệ, đợi khi vận khí của tiểu hoàng nữ xoay chuyển hãy đón về bên cạnh cũng không muộn.”
Nói ra lời đi quá thân phận này, Vân Sơ có thể cảm giác được nhiệt độ bên cạnh giảm đi không ít, chỉ nghe giọng Vũ Mị đều đều:“ Người có phúc lành trên đời này khó kiếm, không biết người ngươi nói là ai?”
Vân Sơ chắp tay:“ Tôn thần y, Huyền Trang đại sư đều là người như thế.”
Vũ Mị nhìn y chằm chằm:“ Ý ngươi nói, chỉ cần bản cung gửi gắm tiểu nữ cho Tôn thần tiên hoặc Huyền Trang đại sư, đứa bé này sẽ vượt qua được tai nạn?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây