Lý Trị phất ống tay áo rộng, đứng ở đại điện ca múa, Vũ Mị ở bên bế con, dùng chân dậm đất, gõ nhịp cho hắn.
Thi thoảng nàng cũng bế con gia nhập điệu múa cùng Lý Trị, chỉ một cái đảo mắt nhìn, đã chứa vô vàng phong tình say lòng người, chẳng vì mới sinh con mà nhan sắc suy giảm, chỉ càng đằm thắm mê người.
Tiếng cười vui vẻ vang lên không dứt.
“Khởi bẩm bệ hạ, Triệu Quốc công có bản tấu.”
Giọng hoạn quan vừa mới dứt, Lý Trị và Vũ Mị liền ngừng múa, sắc mặt Lý Trị thoáng cái trở nên khó coi, hai hàm răng siết lại:“ Nhìn đi, cữu cữu tốt của trẫm đấy, dâng tấu dâng tới tận tẩm cung của trẫm rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây