Vũ Mị biết Lý Trị không phải muốn đi xem mỹ nhân biểu diễn, mà là muốn trà trộn vào đám đông, nhìn bách tính xem mỹ nhân biểu diễn, từ khi thành hoàng đế, hắn rất cẩn thận, chưa lần nào thực sự chung vui với dân.
Nàng là nữ tử rất biết chiều lòng người, ánh mắt hồi ức kể:“ Thần thiếp tới nay vẫn còn nhớ khi nhỏ được mẫu thân đưa đi xem Tết Nguyên Tiêu ở Trường An. Ngày hôm đó ánh đèn trùng trùng, khắp nơi là người đeo mặt nạ đủ loại đi qua đi lại. Thiếp thân khi đó cũng có được một cái đèn kéo quân nho nhỏ, cái đèn đó lạ lắm, thiếp đi, nó cũng đi, thiếp dừng nó cũng dừng. Thế là thiếp chạy thật nhanh, vừa chạy vừa nhìn đèn xoay vù vù.”
“Đợi thiếp thân chạy mệt rồi, quay đầu lại đã không thấy gia phó đâu nữa, thiếp thân không khóc, nếu khóc bị người ta biết thiếp là trẻ con lạc người lớn, sẽ bị người ta bắt mất.”
Lý Trị nghe tới nhập tâm, ôm lấy hai mẹ con nàng, khẽ cụng đầu vào trán Vũ Mị:“ Làm sao nàng tìm lại được mẫu thân?”
Vũ Mị kể chuyện rất sinh động gượng mặt thoáng chút sợ hãi:“ Lúc đó thiếp thân sợ lắm, liền tìm tới một nhà có cái đèn lồng thật lớn, thấy người ta đang chuẩn bị đốt đèn, thiếp nhảy ra hô lớn ta là nữ nhi của Ứng quốc công Vũ Sĩ Phúc, đèn này phải do ta đốt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây