Người Trường An đa phần không trồng hòe, cho rằng thứ này gọi ma tới, không lành.
Cây hòe trong cái sân này rõ ràng không phải do người trồng, mà là một năm nào đó có hạt giống rơi vào góc tường, ngày qua ngày, năm qua năm, nó trở thành một cây đại thụ.
Cây hòe luôn ra hoa trước, mọc lá sau, là mọc rất chậm, cho nên phiến lá mỏng. Lá như thế định sẵn không ở lâu trên cành, cho nên lá cây bị gió thu thổi rụng trước tiên luôn là lá hòe.
Trong một năm bốn mùa, ít nhất có hai mua cây hòe như cành cây khẳng khiu trơ trụi quái dị, tựa như thứ có thù với thế giới mỹ hảo này.
Trên bàn của Địch Nhân Kiệt chất đầy quyển tông, che lấp thân hình béo tốt của hắn, nhìn thấy Vân Sơ và Ôn Như đột nhiên xuất hiện dưới cây hòe bên cửa sổ như bóng ma, cau mày lại:“ Sao các ngươi tới đây?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây