Trên triều đường vẫn rất bình tĩnh, nhưng là sự bình tĩnh quỷ dị Trưởng Tôn Vô Kỵ dâng tấu từ biệt, bị hoàng đế trả lại, bị trả lại còn có biểu các lão của Chử Toại Lương, rõ ràng đang có dòng chảy ngầm phía dưới, đấu tranh phế hậu chưa hề chấm dứt hay ngơi nghỉ, nó chỉ đổi hình thái khác âm thầm hơn thôi.
Trước kia Vân Sơ thấy chuyện trên triều cách mình tới tận mười vạn tám nghìn dặm, nhưng vì cái mặt người chết của Ôn Nhu suốt ngày xuất hiện, khiến y cảm giác chuyện triều đường một cái bàn.
Cơm tối mà tân phó nhân Lưu Hội mang tới rất ngon, Vân Sơ ăn được một nửa rồi mà Ôn Nhu chưa đụng đũa, thấy hắn không muốn ăn, Vân Sơ lấy món thịt viên kho trước mặt hắn.
Ôn Nhu đẩy luôn cả đĩa rau tới cho Vân Sơ, không cam lòng:“ Ta vẫn không hiểu, sao chuyện thành ra như thế?”
Vân Sơ húp hết ngụm canh cuối cùng mới nói:“ Theo ta nghĩ thì thế này, Vương hoàng hậu cần phải ra tay thì lại lôi kéo Vũ Mị đối phó với Tiêu thục phi, đợi lúc phát hiện ra Vũ Mị mới là sự uy hiếp lại lôi kéo Tiêu thục phi đối phó với Vũ Mị. Ai mà thích được người như thế.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây