Đợi Vũ Mị đi rồi, Vân Sơ vả miệng mình một cái, rõ ràng trong lòng đã nghĩ ra cách đối phó với nàng, vậy mà đến khi nói ra khỏi miệng lại khác. Không hiểu sao lại ăn nói không lựa lời như thế. Nghĩ hồi lâu, quy kết nguyên nhân do, bây giờ không nói, sau này không có cơ hội mà nói nữa, vì sau này gặp lại nàng, không thể tùy ý như bây giờ, người ta thành hoàng hậu, rồi thành chủ nhân chân chính của Đại Đường.
Địch Nhân Kiệt đang vỗ béo ở Vân gia, lần này đỗ đạt rồi cũng có hướng đi rồi, không cần chạy tới trước mặt hoàng đế bày ra bộ dạng nịnh thần nữa, huống hồ bây giờ Vân gia có một mỹ nữ giữ chân hắn. Có điều đến khi ăn cơm hắn vẫn tò mò hỏi:“ Vũ Mị thực sự rất đẹp à?”
“Lần trước ngươi gặp rồi còn gì?”
“Có chú ý đâu, khi đó ta bận trả lời hoàng đế, không dám nhìn nữ nhân bên cạnh hoàng đế thế nào.”
Vân Sơ cố tình nói: “Vậy chứng minh nàng không đẹp, nếu mà đẹp tới khuynh quốc khuynh thành, thì khi đó ngươi làm sao bỏ qua được, dù có hoàng đế ở đó chăng nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây