Lý Trị nhìn Vũ Mị bụng đã to vượt mặt, dừng lại một chút không để nàng quá vất vả đi theo mình, kỳ thực lại là nói với Vân Sơ:“ Dù sao cũng cần đức hiếu sinh, hai bọn chúng cô phụ triều đình, cô phụ trẫm, nhưng trẫm không thể thiếu lòng nhân từ. Thế này đi, 330 quan bị thiếu kia, coi như trẫm trả thay chút, ngươi về thả hai cái xác đó xuống, an táng tử tế.”
Vân Sơ không thấy đây là ý hay, nếu thỏa mãn nguyện vọng của Lý Trị, chẳng phải thời gian qua mình uổng công làm kẻ ác à? Mình khó khăn lắm mới khiến đám người huyện nha biết sợ mà tuân thủ pháp luật, Lý Trị làm thế thì thành công cốc hết. Vân Sơ chắp tay:“ Bệ hạ nhân tử, vi thần cảm kích, nhưng gia quyến hai kẻ này đã quy án, thần thu hồi được một phần tiền lương, chỉ cần bán gia quyến tội tù là có thể bù lại.”
Lý Trị cau mày, hắn không ngờ được lại bị một tên quan nhỏ xíu chống đối.”
Đúng lúc này Vũ Mị ở bên nói:“ Bệ hạ vì đứa con trong bụng thiếp cầu phúc, thiếp cảm kích vô cùng, nhưng nếu vì con mà khiến bệ hạ quên mất uy nghiêm của pháp luật lại thành không hay. Thiếp cho rằng, bệ hạ dùng tiền này mua lấy gia quyến phạm quan, sau đó có thể phóng sinh, chẳng phải hay sao?”
Lý Trị không đáp lời Vũ Mị, vẫn nói:“ Trong mắt ngươi pháp luật không có đường thỏa hiệp sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây