“Vốn định hôm nào mời hai người một ngày xem hết hoa Trường An, bây giờ thảm hại thế này, Trương Giản Chi hổ thẹn không biết giấu mặt vào đâu.” Trương Giản Chi chắp tay một cái, nụ cười gượng gạo, tuy thần sắc rất kém nhưng chưa tới mức để mất lễ số cơ bản:
Địch Nhân Kiệt mở một vò rượu đưa hắn:“ Học vấn trong bụng huynh có còn không?”
Trương Giản Chi nhận lấy vò rượu, vỗ vỗ bụng:“ Vẫn còn, chỉ là không có chỗ thi triển.”
Vân Sơ tóm lấy Hồ cơ xinh đẹp nhất, đẩy vào lòng Trương Giản Chi:“ Dũng khi chém chông vượt gai, đi đầu tiên hạ còn chứ?”
Trương Giản Chi một tay ôm vòng eo khoe ra ngoài của Hồ cơ, tay kia nâng vò rượu uống:“ Bắt sói hay là hổ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây