Vân Sơ mở cuộn giấy ra, chỉ thấy bên trên dùng bút đỏ viết chữ chín cực to, còn dùng bút đỏ khoanh lại, mặt y thoáng cái trở nên khó coi.
Địch Nhân Kiệt vừa xem cuộn giấy một cái thì cười không ngồi thẳng lên được, hai chân giơ lên đạp liên tục, hồi lâu mới chỉ mặt Vân Sơ:“ Giờ ngươi đúng là bị bùn vàng dĩnh đũng quần ... Không phải phần cũng thành phân. Rõ ràng là có thể tự mình thi đỗ, vậy mà mang tiếng xấu dính líu tới nịnh thần, ngươi nói xem, hai chúng ta sao phải khổ thế?”
“Mau mau chuẩn bị, mang theo trọng lễ, chuẩn bị tới phủ Lý Nghĩa Phù tạ ơn ân sư.”
Vân Sơ mặt đối sắc mấy lần, cũng mất một lúc mới bình thường lại, thở dài:“ Đợi ngươi đỗ rồi, chúng ta cùng đi, một lúc có hai tiến sĩ tới tạ sư, Lý Nghĩa Phù chắc là vui lắm đây.”
“Cây quế mọc ra ba mươi cành, cây quế mọc ra ba mươi cành, thương thay cho người đọc sách thiên hạ ...” Địch Nhân Kiệt lẩm bẩm, thở hắt ra một hơi:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây