Công Tôn Đại Nương xem đi xem lại cục đá mấy lần, xác định mình không nhầm, nhìn Ngu Tu Dung cám ơn Vân Na xong, cầm viên đá nhẵn nhụi chơi trong tay, nàng không nhịn được nhắc:“ Ngu nương tử, có là một khối bạch ngọc thượng hạng.”
Ngu Tu Dung mặc áo vải, đầu buộc dải lụa trắng, cổ thanh mảnh lộ ra chút da thịt trắng như ngọc, chỉ nhìn nửa bên mặt thôi đã tao nhã mê người, nàng ngẩng khuôn mặt đường nét tinh tế lên:“ Muội biết, đây là món quà Vân Na tặng muội, muội sẽ giữ kỹ.”
Vân Na cưỡi trên mình lừa, nó thậm chí chẳng cần dùng cương, chỉ dựa vào đôi chân ngắn ngủn của mình cũng điều khiển con lừa đi theo ý muốn, hết sức điêu luyện, vung vẩy tay, hào phòng nói:“ Không sao, mất thì bảo muội, muội có nhiều loại đá trắng này lắm.”
Công Tôn Đại Nương mắt đảo một vòng, khéo léo thăm dò:“ Khi muội ở Tây Vực, người nơi đó đối xử với muội có tốt không?”
Vân Na cười ngoạc miệng:“ Không ai dám đối xử không tốt với muội, người lớn không tốt thì Yết Tư Cát dùng roi đánh, người bé không tốt thì ca ca dùng roi đánh. Tóm lại ai không tốt với muội sẽ ăn đòn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây