Hứa Yểu cũng không từ chối: “Nếu tôi từ thì là bất kính, vậy thì đợi quản lý mời tôi dùng cơm trưa.”
Hứa Yểu cũng không quan tâm người quản lý này có thể nghe hiểu ý nghĩa của thành ngữ hay không, cô và Quý Chính Khanh nhìn nhau, hai người đi lại ghế sáng nay ngồi, hai phút sau các loại điểm tâm đã được đưa tới.
Hứa Yểu ngồi trên ghế sa lon, ăn điểm tâm lót bụng, ánh mắt lờ mờ nhìn cuộc đấu giá sắp bắt đầu, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Cô đến thế giới này để dưỡng lão, đã lâu rồi cô không ăn uống muộn.
Vì thời gian dùng cơm quý giá của cô bị chậm trễ, dù sao cũng phải cho người làm cho cô một ít máu để dễ chịu hơn mới được, phải không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây