Chỉ chốc lát sau Thôi Quốc Cường lại nhắc tới chuyện cũ cùng chiến hữu Tôn Kiến Bình, "Tay trái của tôi trúng đạn, cô đừng nhìn tên nhãi Tôn Kiến Bình kia chỉ có hơn 1 mét 6, nhưng vẫn yểm hộ tôi rút lui được, thấy tôi đau đến sắp ngất còn khiêng tôi chạy.”
“Yểu Yểu, tôi có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát." Thôi Quốc Cường kể chuyện bọn họ ở chiến trường, có thú vị cũng có kịch liệt, ông nói non nửa giờ, thân thể mệt mỏi rốt cuộc không ngăn cản được, hoàn toàn chiếm thượng phong, đành phải mí mắt đánh nhau nói với Hứa Yểu.
Hứa Yểu ra hiệu cho Lục Dã, Lục Dã lập tức sắp xếp cho ông cụ đi nghỉ ngơi.
Máy bay ở trên bầu trời bay ổn định, Thôi Quốc Cường ngủ rất nhanh, đây gần như là lần ông ngủ thoải mái nhất trong khoảng thời gian này, chỉ là ông mơ một giấc mộng.
Trong mộng ông lại về tới lúc hơn 20 tuổi, về tới ngày đêm quen thuộc trên chiến trường, ông nhìn thấy lão chiến hữu Tôn Kiến Bình đang khiêng súng ở cách đó không xa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây