Trình Phán Phán chỉ vào lễ phục bên cạnh, cười đến mặt mày cong cong nói với Tống Vi Lan, “Vi Lan, cậu biết không? Đơn đặt hàng của cửa hàng sườn xám chúng ta đã xếp đến hết cuối tháng Tư, bắt đầu từ hôm qua đã nhận đơn đặt hàng cho tháng Năm rồi, người đặt may trang phục cưới kiểu Trung Quốc cao cấp thật sự là đặc biệt nhiều.”
“...Ồ, nhân tiện, cũng có một số người đặt váy cưới kiểu phương Tây do cậu thiết kế. Mặc dù hiện tại vẫn chưa có nhiều người đặt váy cưới, nhưng tôi tin rằng sau này tương lai sau này sẽ mỗi lúc một khả quan!” Trong lòng Tống Vi Lan sớm đã đoán trước được kết quả này. Cửa hàng này nằm ở trung tâm Đế Đô, vị trí đặc biệt thuận lợi, trong vài năm nữa khu vực này sẽ là con phố thương mại giàu có và nổi tiếng nhất.
Nhà cửa nơi này sang trọng rất đắt tiền, người dân sống ở đây cũng vậy. Họ không thiếu tiền nên cô không hề lo lắng gì về việc kinh doanh của tiệm sườn xám. Tòa nhà trụ sở công ty của chị cả và chị hai cũng được xây dựng tại khu vực này, việc xây dựng đã bắt đầu, một đội ngũ đã được điều động từ Hương Giang, có hơn 200 người, tốc độ cực nhanh, chỉ trong vòng ba tháng. Trong thời gian ngắn, ba tầng đã được xây dựng và một số nhà máy được hoàn thành cùng lúc. Và năm nay, một số Hoa kiều đã trở về nước để tham gia đầu tư và phát triển, bao gồm cả người nước ngoài - những người cũng đang chuẩn bị đến nước Z làm ăn.
Tuy nhiên, tiến độ đầu tư của họ kém xa so với Tống Vi Lan cùng Tạ thị, Thẩm thị một khoảng lớn, hơn nữa, những người này không biết hướng đi trong tương lai nên đương nhiên tốc độ gây dựng sự nghiệp tự nhiên sẽ không nhanh như Tống Vi Lan và những người khác.
Tống Vi Lan nhìn Trình Phán Phán một cái và cười nói: “Bạn học Phán Phán, cậu nhìn gương xem, người trong này có phải sắp cười đến rụng răng rồi không?” Cô dắt Trình Phán Phán đi tới trước gương toàn thân, chỉ chỉ người trong gương, trên mặt hiện đầy nụ cười vui vẻ, hai con mắt càng cười híp lại thành một đường thẳng. Điều này cho thấy Trình Phán Phán lúc này đang phấn khích như thế nào. Trình Phán Phán lại không cho là đúng, “Cứ cười đi, tôi không sợ, dù sao tôi cũng không có đối tượng, cười đến rụng răng cũng không sao.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây