Tạ Vũ Trạch giúp xách một phần lễ vật, thấy trong cốp xe còn có mấy cái túi, ông ấy cười với Quân Mặc Ly: “Đến là vui rồi, xách nhiều đồ như vậy làm gì?”
Quân Mặc Ly nhếch môi cười đáp lại: “Đây là tâm ý của hai vợ chồng chúng tôi. Hơn nữa, quà là do vợ tôi chuẩn bị, cô ấy nói lần đầu tiên tới nhà hai người làm khách, cô ấy sẽ rất xấu hổ nếu đến mà không mang quà theo.”
Tạ Vũ Trạch không hề che dấu vẻ hoan hỉ trong mắt: “Sau này đến nhà chơi đừng xách đồ nữa, tới là vui rồi, tôi và phu nhân của tôi đã rất vui.”
Quân Mặc Ly khẽ gật đầu, mỉm cười đồng ý. Suy nghĩ trong lòng càng sâu hơn vì những lời này của Tạ Vũ Trạch.
—Hai người vừa hàn huyên vừa đi vào phòng khách, bác Tạ đã phao xong linh trà, bánh ngọt và linh quả rồi bưng lên bàn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây