“Mọi người đều nghe rõ cuộc đối thoại vừa rồi giữa A Lâm và thân tín của anh ta rồi chứ? Có ý nghĩ gì?”
Quân Mặc Ly nhờ ánh sáng yếu ớt nhìn đồng đội đi theo, khẽ giọng hỏi bọn họ: “Còn có câu nói lẩm bẩm của A Lâm ở trong phòng sách, mọi người có nghe ra được điểm không tầm thường không?”
Cao Viễn hạ thấp giọng nói một câu: “Nếu là Tiểu Vương kia, trong ngoài lời nói đều là đang bày tỏ sự bất mãn của anh ta đối với anh Tinh và hai thiếu chủ khác.”
“Anh ta cho rằng chủ tử anh ta và mấy người anh Tinh là ngồi ngang hàng, không nên bị bọn họ gọi tới gọi lui, còn về lời của A Lâm…”
Nhắc tới A Lâm này, bỗng nhiên anh ta nhíu mày, muốn phân tích ra hàm ý ẩn chứa trong lời nói của A Lâm, thế nhưng suy nghĩ một hồi lâu, cũng không nghĩ ra được rốt cuộc trong những lời này có nguyên nhân gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây