Đôi mắt của Tống Vi Lan toát lên vẻ lạnh lùng, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt: “Biết tại sao mấy lần trước tôi vẫn luôn mặc kệ cô không?”
“Không phải vì Tô Hoa Nguyệt cô là người nhà họ Tô thì tôi sợ cô, càng không phải cô giỏi giang cỡ nào, tôi không dám đánh cô.”
Cô nói đến đây, đưa ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tô Hoa Nguyệt, trông thấy sắc mặt của cô ta dần dần chuyển sang trắng bệch, mới lại tiếp tục mỉa mai nói.
“Sở dĩ tôi mặc kệ cô, là bởi tôi cảm thấy con người cô mãi sống trong mơ chưa có tỉnh, cho nên Tô Hoa Nguyệt cô mới sẽ cho rằng mình cao quý như thế nào!”
“Hiểu không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây