“Tôi đã có một người quân nhân xuất sắc còn có lòng cầu tiến rồi, sẽ quay đầu thích một người đàn ông rác rưởi, muốn được vào nhà tôi để trở về thành phố thông qua mối quan hệ đại đội trưởng là ba tôi như anh sao, trừ khi tôi bị mù hoặc là đã mất não, nếu không, thì có kiếp sau cũng không thể được đâu”.
Khuôn mặt vốn đã khó coi của Từ Tử Bình sau khi nghe được những lời này càng trở nên khó coi hơn.
Anh ta tức giận trừng mắt nhìn Tống Vi Lan, cô thì có gì hơn người, nếu không phải là do anh ta muốn sống một cuộc sống thoải mái, chẳng lẽ lại tưởng anh ta thật sự muốn ở bên cô sao?
Làm sao một người đàn ông thành phố như anh ta lại để ý một người phụ nữ quê mùa như cô?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây